Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2845: Vì Sao

Giải sát!

Ba nhóm tướng sĩ tiến hành vây giết đoàn tướng sĩ của Nhan Kiều.

Dù tướng sĩ dưới trướng Nhan Kiều vô cùng dũng mãnh, nhưng số người bên phe đối địch lại gấp mấy lần so với nhóm người Nhan Kiều, hơn nữa thời gian trôi qua, quân số vẫn cứ tiếp tục tăng lên.

Sắc mặt Nhan Kiều dần trở nên âm trầm xuống.

Nàng nhìn Tất Xuân đang ở xa xa một cái nói.

- Tất Xuân, đại quân Tất gia các ngươi vì sao không phối hợp tác chiến?

Lúc này Tất Xuân cũng đang gắng sức giết địch, nghe vậy nàng mới lộ ra vẻ mờ mịt.

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì?

- Hèn hạ.

Nhan Kiều nổi giận gầm lên môt tiếng, nàng nhanh chóng điều động pháp lực toàn thân chặt đứt đầu của một tướng sĩ Dạ Ma tộc.

Nhưng rất nhanh Nhan Kiều đã bị ba Thần Hoàng cuốn lấy.

Bàn về tu vi cả ba Thần Hoàng kia đều không hề dưới Nhan Kiều.

- Nhan Kiều, đầu hàng đi.

- Nhan Kiều,không cần vùng vẫy vô ích làm gì.

- Nhan Kiều, đầu hàng chính là con đường sống duy nhất của ngươi.

Nhan Kiều lạnh lùng nhìn ba Thần Hoàng kia.

- Thời khắc hoàng hôn của Dạ Ma tộc các ngươi đã đến.

- Ngươi ngu ngốc cho rằng Dạ Ma tộc kết thúc?

Một Thần Hoàng ở giữa ha hả cười ní.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Nhan Kiều cười lạnh nói.

- Ngươi đừng mơ lôi ta vào.

Thần Hoàng ở giữa hài ước nhìn Nhan Kiều.

- Nhan Kiều sẽ không dễ dàng đầu hàng đâu, vậy thì ra tay đi.

Một Thần Hoàng bên trái lãnh đạm nói.

Thông qua quá trình giao thủ, Nhan Kiều khiếp sợ phát hiện bọn họ vậy mà hợp thành Tam Tài Trận Pháp.

Đây không phải đơn giải như một cộng một lại thêm một.

Chưa qua mấy chiêu, Nhan Kiều đã bị trọng thương.

Mắt thấy Nhan Kiều chuẩn bị hương tiêu ngọc vẫn, một đạo kiếm ý kinh người phá vỡ trời cao, trong lúc cực kỵ nguy cấp đánh vào phía trên Tam Tài Trận Pháp của ba Ma Hoàng này.

Cả ba Ma Hoàng đều phun ra một ngụm máu tươi.

Bọn họ khiếp sợ nhìn về phía người ra tay.

Tất Khô Diệp!

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng người xuất thủ lại là Tất Khô Diệp.

- Cha, ngươi làm cái gì vậy?

Tất Xuân nhìn thấy Tất Khô Diệp xuất thủ liền truyền âm chấp vấn.

- Chuyện này…tu vi của Nhan Kiều cũng không yếu, nếu ngươi có thể biến nàng thành người của mình, ta nghĩ nàng sẽ là phụ tá đắc lực của ngươi

Tất Khô Diệp trầm ngâm một chút nói.

- Cha, không phải ngươi để ý Nhan Kiều rồi đấy chứ?

Tất Xuân nghi ngờ nói.

Hành vi của Tất Khô Diệp không hề bình thường.

- Nói bậy cái gì vậy?

Tất Khô Diệp trừng mắt nhìn Tất Xuân một cái.

- Còn nữ, hiện giờ mọi người đang liên minh với nhau, ngươi gài bẫy Nhan Kiều cũng không nên làm rõ ràng như vậy.

Tất Xuân mấp máy miệng không đáp lại.

Nhan Kiều nhìn Tất Khô Diệp hô.

- Cảm tạ Tất gia chủ.

Sau đó Nhan Kiều mang theo đại quân của nàng nhanh chóng xuyên qua phòng tuyết để tới đội của Nhan gia.

- Nhan Kiều, ngươi không sao chứ?

Nha Dương đi tới ân cần nói.

- Không sao.

Nhan Kiều có chút suy yếu nói.

- Không ngờ Tất Xuân lại có thù tất báo như vậy.

Nhan Dương không vui nhìn Tất Xuân một cái.

- Thế này đi, về sau ngươi phụ trách an nguy của quân đoàn, chuyện xông pha chiến đấu ngươi không cần là nữa.

- Nếu làm như vậy sẽ khó chắc chắn Tất Xuân không gây khó dễ nữa.

- Nàng đã thể hiện rõ ràng như vậy, ngươi nghĩ nàng còn có mặt mũi gây khó dễ nữa sao?

Có một số việc ngươi làm một lần, ngươi còn có thể lấp liếm cho qua, nhưng nếu ngươi làm nhiều lần, vậy tính chất cũng hoàn toàn khác biệt.

Bên trong không gian thứ nguyên.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn hư ảnh nói.

- Vì sao ngươi chắc chắn Tất Khô Diệp sẽ ra tay?

- Bởi vì Tất Khô Diệp vẫn luôn để ý Nhan Kiều.

Hư ảnh vừa cười vừa. nói.

- Lão già này.

Diệp Hạo mắng.

- Bây giờ ngươi muốn làm gì?

- Ngươi đưa ta đi gặp Nhan Kiều.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Tâm thần hư ảnh khẽ động liền đưa Diệp Hạo đến bên người Nhan Kiều

Sau một khắc, vô số thần niệm rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Dừng tay, người một nhà.

Nhan Kiều nói gấp.

Lúc này thần niệm xung quanh mới tản đi.

- Sao ngươi lại tới đây?

- Ta phải đi.

- Đi đâu?

- Rời khỏi Minh vực.

- Rời khỏi Minh vực?

Tâm thần Nhan Kiều khẽ run lên.

- Đi sớm như vậy sao?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Nhan Kiều há to miệng, không biết nói gì.

Sau một lúc nàng mới thấp thỏm nói.

- Ta có thể ôm ngươi một cái được không?

- Ôm ta một cái?

Diệp Hạo chấn động.

Nha Kiều vung tay lên ngăn cách không gian bốn phía, cánh cửa đi vào tiểu thế giới của nàng xuất hiện ở một bên.

Nhan Kiều cả găn dắt theo bàn tay Diệp Hạo.

Sau khi đến tiểu thế giới của nàng, Nhan Kiều ứa nước mắt nói.

- Thật ra ta…

- Không cần nói.

Đến lúc này sao Diệp Hạo không hiểu ý của Nhan Kiều chứ.

- Không, ta muốn nói.

Nhan Kiều lấy hết dũng khí nói.

- Dù ta chưa từng thân cận với nam nhân nào nhưng ta lại hạ sinh hài tử.

Nói đến đây hai hàng nước mắt của nàng chậm rãi trượt xuống.

- Ta đã không còn trong trắng, ta biết ta không xứng với ngươi, ta định cất phần tình cảm này ở đáy lòng. Nhưng khi ta nghe ngươi sắp đi, ta lại nhịn không được.

- Thật xin lỗi.

Diệp Hạo tiến lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Nhan Kiều.

- Ta không phải là người lương thiện.

- Nhưng đối với ta, ngươi chính là cả thế giới.

Nhan Kiều nhìn gò má của Diệp Hạo, bài tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt Diệp Hạo, trong mắt tràn ngập nhu tình.

Diệp Hạo trầm mặc.

- Cả đời này ta sẽ không lập gia đình, trước khi rời đi ngươi có thể cho ta trải nghiệm khoái hoạt của nữ nhân được không?

Khi Nhan Kiều nói câu này, cả người cũng trở nên cực kỳ mỹ lệ.

Diệp Hạo nuốt nước miếng một cái.

Nhan Kiều xinh đẹp không?

Nhan Kiều rất xinh đẹp.

Nhế không xinh đẹp cũng sẽ không phải là đệ nhị mỹ nhân Minh vực.

Không thể không thừa nhận rằng lời nói của Nhan Kiều đã đánh động được Diệp Hạo.

Nhan Kiều không những xinh đẹp, mà còn không cần phụ trách.

Nam nhân nào mà không tình nguyện cơ chứ?

Thế nhưng trầm mặc thật lâu, Diệp Hạo vẫn lắc đầu một cái nói.

- Thật xin lỗi.

Diệp Hạo cực tuyệt.

Nếu hắn phát sinh quan hệ cùng Nhan Kiều, cả đời này hắ sẽ không thể nào quên được Nhan Kiều.

Vì vậy vẫn nên từ chối thì hơn.

Ánh mắt Nhan Kiều lập tức ảm đạm xuống, nước mắt ào ạt chảy ra.

Diệp Hạo cũng trở nên lúng túng.

- Ngươi dừng khóc.

Nhan Kiều nhào vào trong ngực Diệp Hạo khóc lớn nói.

- Ta cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm, vì sao ngươi còn không muốn ta?

Diệp Hạo nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Nhan Kiều.

- Nhan Kiều, ta đã nói rồi, ta không phải là người lương thiện.

- Ta không quan tâm, ta chỉ muốn làm nữ nhân đường đường chính chính, như vậy cũng có lỗi sao?

Có lỗ sao?

Không hề.

Nhưng Diệp Hạo có lỗi sao?

Hắn cũng không sai.

Đúng lúc này Nhan Kiều đột nhiên hôn lên bờ môi của Diệp Hạo.

Nhan Kiều vụng về hôn, chỉ có sự bá đạo.

Rất nhanh đã cạy được hàm răng của Diệp Hạo ra, tung hoành ở trong đó.

Vừa mới bắt đầu Diệp Hạo còn bị động phòng thủ, nhưng rất nhanh hắn đã nắm thế chủ động.

Ôm vòng eo mềm mại không xương của Nhan Kiều, Diệp Hạo và Nhan Kiều ôm hôm mãnh liệt.

Diệp Hạo không hề để ý thấy khoé mắt Nhan Kiều chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.

Cũng không biết trôi qua bao luâ, Diệp Hạo chấn động toàn thân.

Hắn đẩy Nhan Kiều qua một bên, tức giận nói.

- Vì sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận