Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2847: Nướng Thịt Mỹ Thực

- Ta không hiểu?

Đan Linh lắc đầu.

- Ngươi có động tình với người ở trong học viện không?

Tống Vũ nhìn thấy Đan Linh vẫn hồ đồ không rõ, đành phải nói ra.

Động tình?

Có lẽ.

- Chỉ vì bởi vậy mà đi không từ biệt?

Đan Linh có chút tức giận nói.

- Ta cũng không làm gì vượt quá khuôn phép.

- Chuyện này ta cũng không biết.

Tống Vũ nói khẽ.

- Hiện tại Diệp Hạo ở đâu?

- Hắn đã rời khỏi Đan vực.

- Ngươi biết văn minh của hắn ở đâu không?

- Không thể trả lời.

Rõ ràng là hắn biết.

- Ta muốn tìm hắn hỏi chuyện.

- Chờ tới khi ngươi đạt tới Siêu Thoát cảnh, lúc đó đi cũng chưa muộn.

Đan Linh trầm mặc thật lâu mới nói.

- Ta đã iết.

Nói xong câu đó, Đan Linh xoay người rời khỏi.

Rời khỏi Đan Đạo học viện, Tất Xuân không hiểu hỏi.

- Ngươi cứ thế mà đi sao?

- Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải ép hỏi viện trưởng?

Tất Xuân ngạc nhiên.

- Tất Xuân, ta nói ngươi nghe, ngươi có thể đừng phô trương như vậy được không? Nếu muốn tìm một phu quân thì vụng trộm là được rồi, ngươi còn mở buổi chọn con rể ở khắp nơi? Lần này thì hay rồi.

Đan Linh trừng mắt nhìn Tất Xuân nói.

Tất Xuân đơn người.

- Ngươi quản cho tốt chuyện của ngươi đi, nếu không phải bởi vì ngươi làm việc quá tuỳ tiện, ngươi nghĩ Diệp Hạo sẽ đi không một lời từ biệt sao?

Tất Xuân cắn răng nghiến lợi nói.

- Bên ngươi nếu không xảy ra chuyện, bên ta làm sao có thể xảy ra chuyện được cơ chứ?

- Ngươi.

Đan Linh đang định nói tiếp, cuối cùng lại nói.

- Ngươi tự giải quyết chuyện của mình cho tốt đi.

Đợi đến khi Đan Linh rời đi, Tất Xuân mới thấp giọng nói.

- Cao ngạo cái gì chứ? Ngươi có thể đi đến Siêu Thoát cảnh, chẳng lẽ ta không thể sao?



Sau khi rời khỏi Minh vực, Diệp Hạo liền mang theo kim than tiến tới Nguyệt tộc.

Khi mới đi được nửa đường, trong tai Diệp Hạo vang lên tiếng truyền âm của Phi Thiên miêu.

- Ta cho ngươi một toạ độ không gian, bây giờ ngươi lập tức chạy tới nơi đó.

- Ngân hà phủ xuống?

Diệp Hạo đột nhiên nhớ tới một cơ duyên mà Phi Thiên miêu đã từng nói.

- Đúng vậy, sắp rồi.

Phi Thiên miêu vừa cười vừa nói.

- Đây chính là thịnh yến của chư hoàng đấy.

- Lúc ngân hà phủ xuống sẽ có cơ duyên gì?

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Phi Thiên miêu đã không nói, Diệp Hạo cũng không tiện hỏi lại,.

Dựa theo toạ độ không gian mà nó đưa, Diệp Hạo ra lệnh cho kim thân mang theo hắn tới.

Mấy ngày sau, trong vũ trụ mờ mịt Diệp Hạo nhìn thấy một cánh cửa lớn màu bạc.

Mà ở trước cánh cửa lớn đó là mấy trăm cao thủ Thần Hoàng đang đứng.

Diệp Hạo đến đã đưa tới sự chú ý của bọn họ.

- Nhân tộc.

- Không ngờ Nhân tộc vậy mà biết nơi này.

- Đây là lần đầu tiên Nhân tộc xuất hiện ở đây.

- Chỉ là không biết thực lluwjc ucar vị này thế nào?

Một con cẩu hùng tướng mạo thật thà nói.

- Ngươi muốn biết thì không phải chỉ cần thử là được sao?

Một thiên sứ đứng bên cạnh hắn mê hoặc nói.

Cẩu hùng nghĩ một hồi rồi đi về phía Diệp Hạo.

- Để gia gia ngươi nhìn xem thực lực của ngươi thế nào?

- Ngươi nói ngươi là gia gia của ta?

Diệp Hạo cười híp mắt. nói.

- Đúng vậy, thế nào?

Cẩu hùng trầm ngâm nói.

Diệp Hạo nâng lên bàn tay tát một bàn tay về phía mặt cẩu hùng.

Dù cẩu hùng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu từ lâu, nhưng vẫn bị một bàn tay của Diệp Hạo đánh đến hoang mang.

Hắn xoay vòng tại chỗ ba vòng rồi ngãy quỵ xuống.

Đợi đến khi đầu không còn choáng váng nữa mới thấy thân ảnh Diệp Hạo đang đứng trước mặt.

- Ngươi…?

Cẩu hùng vừa nói đến đây, Diệp Hạo đã chụp lấy cái đầu của hắn.

- Hiện giờ ai là gia gia?

- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là gia gia của ta.

Cẩu hùng ôm đầu kêu rên thảm thiết.

Một chiêu này của Diệp Hạo cũng không hề nhẹ nhàng gì, ẩn chứa bên trong đó là lực lượng thân thể đáng sợ của hắn.

- Biét là tốt.

Diệp Hạo nói xong liền nhìn về phía thiên sứ kia nói.

- Điểu nhân, ngươi lăn tới đây cho ta.

Điểu nhân?

Đám người đưa mắt nhìn nhau.

Đây chính là Thiên Sứ nhất tộc vĩ đại đấy.

Trong vũ trụ này, đây chính là chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ.

Làm sao tới tron miệng Diệp Hạo lại là điểu nhân được?

- Ta muốn giết ngươi.

Thiên sứ kia nói xong, toàn thân liền tràn ra ánh sáng thần thánh kinh thiên động địa.

Thánh quang có thể tịnh hoá được tất cả các năng lực.

Bởi vị sinh linh bốn phía đều nhao nhao bỏ chạy.

Diệp Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ thoải mái cho thánh quang bao phủ trên người hắn.

- Cuồng vọng.

Nhìn thấy Diệp Hạo không thèm nhúc nhích, thiên sứ kia cười lạnh nios.

Hắn biết quá rõ Thánh Quang Tịnh Hoá lực.

Dù có cao hơn hắn một bậc cũng không dám dựa vào thân thể mạnh mẽ chống đỡ.

Nhưng sau khi thánh quang tiêu thán, thiên sứ kia phải chấn động.

Bởi vì Diệp Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ mà không hề có bất cứ vấn đề gì.

- Thánh quang của Thiên Sức nhất tộc các ngươi chỉ có uy lực như vậy thôi sao?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Ngươi…ngươi…ngươi làm sao lại không có chuyện gì chứ?

Thiên sứ kia trợn mắt hốc mồm nói.

Thiên sứ kia nhìn ra tu vi của Diệp Hạo.

Thần Hoàng cảnh tầng thứ tư.

Giống hắn như đúc.

Chỉ là hắn không biết rằng mỗi lần Diệp Hạo tăng tu vi cũng là bất đắc dĩ.

Thực sự không thể áp chế được nên mới tăng lên.

Bởi vậy cảnh giới của Diệp Hạo được củng cố hơn nhiều so với hắn.

Xoát!

Thân ảnh của Diệp Hạo lập tức biết mất.

Đợi đến khi xuất hiện lại lần nữa đã là ở phía sau thiên sứ kia.

Hai tay hắn cầm hai cánh của thiên sứ kia rồi dùng sức kéo một cái, ngay lập tức đã xét đứt một cánh của thiên sứ.

Thiên sứ kêu thảm một tiếng, đồng thời nhanh chóng thoát đi.

Đợi đến khi hắn quay người nhìn Diệp Hạo ở phía sau, sắc mặt hắn cũng phải đen thui.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Diệp Hạo vậy mà đang nhổ lông.

Nhổ lông?

Mẹ nói ngươi muốn làm gì?

Chẳng lẽ ngươi muốn nướng ăn?

Rất nhanh thiên sứ kia thật sự muốn cắt luôn cái mỏ quạ đen của mình, bởi vì Diệp Hạo thật sự đang nướng dưới ánh mắt nhìn của hàng trăm người.

Toàn bộ Thần Hoàng ở đây đều ngẩn ra.

Có cần phải hung tàn như vậy không?

Nhìn thấy Diệp Hạo không ngừng quệt thêm gia vị ở trên cánh của mình, thiên sứ kia hận không thể tiến lên giết chết hắn.

Nhưng hắn không dám.

Hắn biết rõ bản thân căn bản không phải là đối thủ của Diệp Hạo.

Xông lên cũng chỉ tự tìm đường chết.

Ước chừng đi qua nửa khắc đồng hồ, một tiểu la lỵ cưỡi một đàu kim thú xuất hiện.

Cái mũi của nàng nhẹ nhàng hít vào vài cái.

- Thơm quá.

Rất nhanh ánh mắt nàng đã rơi vào phía trên cái cánh.

- Có thể cho ta ăn thử một chút được không?

Tiểu la lỵ đi tới bên người Diệp Hạo đáng thương nói.

- Ngươi không sợ đắc tội với Thiên Sứ nhất tộc sao?

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Ta mới không sợ Thiên Sứ nhất tộc đấy.

Tiểu la lỵ hùng hổ nói.

- Vậy thì được, cái này cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong liền xé xuống một khối thịt vàng ươm.

Tiểu la lỵ nhận lấy, không thèm để ý đồ nóng cỡ nào mà bỏ vào trong miệng.

- Ăn ngon, ta chưa từng nếm qua thịt nướng nào ngon như vậy.

Tiểu la lỵ hưng phấn nói.

Diệp Hạo thần nghĩ có thể ăn không ngon sao?

Cũng không nhìn thử thân phận của ta là gì?

Đan sư đấy.

Thân pận này đã quyết định Diệp Hạo có thể làm ra món thịt nướng có vị ngon nhất.

- Vậy ngươi ăn nhiều một chút.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Nhưng rất nhanh Diệp Hạo cũng không thể cười tiếp được nữa.

Bởi vì cái cánh ấy hắn mới ăn được hai miếng, còn lại đều do tiểu la lỵ kia ắn mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận