Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2850: Thân Thể Sụp Đổ

Remy kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi…ngươi sao có thể đi đến nơi này?

Remy biết rõ tiềm năng của mình.

Tương lai đặt chân đến Siêu Thoát cảnh là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhưng dù là vậy, nàng cũng đã sắp đến cực hạn.

Nhưng Diệp Hạo làm sao cũng có thể đi đến nơi này?

Remy bí mật quan sát thực lực của Diệp Hạo, nàng cảm thấy cực hạn tương lai của Diệp Hạo đại khái cũng chỉ ở cực hạn Cấm Kỵ cảnh.

Bây giờ nàng mới nhận ra cực hạn trong tương lai của Diệp Hạo chỉ sợ còn vượt qua cả nàng.

Bởi vì trước đó Diệp Hạo rớt phía sau nàng, nhưng bây giờ đã đuổi kịp được nàng, nói cách khác áp súc mà Diệp Hạo thừa nhận, còn vượt qua cả nàng.

- Bởi vì ta nhìn thấy trước mặt ta có một tiểu công chúa, cho nên ta mới liều mạng đuổi theo.

Diệp Hạo cười một tiếng nói.

Remy cũng bị chọc cười phá lên.

- Ngươi giúp ta một chuyện có được không?

- Chuyện gì?

- Đuổi theo cái tên lông trắng kia.

Remy chỉ về phía thanh niên tóc trắng đã biết mất ở phía trước nói.

Trời đất.

Người là tóc trắng đấy.

Là Ngân tộc tôn quý trong thiên địa đấy.

Bây giờ vào trong miệng Remy lại thành lông trắng.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Đúng rổi, ngươi tên gì?

- Diệp Hạo.

- Ngươi chính là Diệp Hạo?

Remy hoảng sợ nói.

- Ngươi biết ta?

- Người đứng đầu trong chiến trường cổ.

Remy che miệng vừa cười vừa nói.

- Ngươi biết có bao nhiêu người muốn khiêu chiến với ngươi không?

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

- Ta nổi danh như vậy sao?

- Diệp Hạo, ngươi phải cố gắng, nếu không ngươi sẽ bị đánh tơi bời đấy.

Remy nói xong liền giương nắm đấm lên.

- Trước đó ta còn muốn đánh ngươi đấy.

- Vì sao?

- Bởi vì đánh ngươi sẽ có cảm giác thành công.

- Còn tên lông trắng thì sao?

Diệp Hạo chỉ về thanh niên tóc bạc phía trước nói.

- Hắn nói muốn chặt ngươi thành tám mảnh.

Remy nghĩ một hồi nghiêm tú nios.

Diệp Hạo rất muốn nói, ta tin mới sợ đấy.

Nhưng trên mặt hắn lại không có bất kỳ vẻ hoài nghi gì, mà là đầy căm phẫn nói.

- Ngươi cứ nhìn ta ngược đãi hắn thế nào đi.

Nói xong, Diệp Hạo nhanh chóng vọt về phía trước.

Tròng mắt của Remy cũng muốn trợn lồi ra.

Phải biết hiện giờ Remy bước đi đã rất khó khăn, thế mà tên gia hoả Diệp Hạo lại còn có thể lao nhanh như vậy?

Gia hoả này phải kinh diễm đến mức nào cơ chứ?

Cho dù rất nhiều cao thủ không thèm để ý tới xếp hạng ở cổ chiến trường, nhưng Remy biết có thể vọt tới hạng đầu tiên, ai lại có thể chỉ là dạng người hư danh được?

- Không biết gia hảo này có thể đánh bại tỷ tỷ không?

Remy lẩm bẩm nói.

Lại nói về phía Diệp Hạo.

Hắn chạy hết tốc lực một hồi mới bắt đầu hối hận.

Bởi vì tiêu hao thực sự quá lớn.

Mà bây giờ hắn còn chưa đuổi kịp được Carter.

Thế nhưng Remy đang ở sau lưng hắn, cũng không thể mất mặt được.

Bởi vậy Diệp Hạo cắn răng kiên trì.

Đương nhiên hắn cũng cố ý giảm tốc độ lại.

Nhưng hắn không biết rằng, dù như vậy cũng khiến Remy hoảng sợ không biết nên nói cái gì.

Carter đi môit hồi, cuối cùng cũng không thể đi tiếp được nữa.

Khi hắn ngừng lại xoay người nhìn Remy, khiến hắn không ngờ rằng Diệp Hạo lại đang ở đằng sau lưng hắn.

- Ngươi.

Carter trừng lớn hai mắt.

Diệp Hạo cười không nói.

Carter không đắc tội hắn, Diệp Hạo chẳng lẽ tự đi tìm phiền toái sao?

Về phần lời nói của tiểu la lỵ, Diệp Hạo ngay cả một chữ cũng không tin.

Carter đang định nói, Diệp Hạo đã vượt qua Carter nhanh chóng tiến lên phía trước.

Carter nhìn theo bóng lưng Diệp Hạo, trong mắt lấp loé ánh sáng không rõ.

- Ha ha, Carter, ngươi bi đánh bại.

Từ xa truyền đến thanh âm của tiểu la lỵ.

- Nhưng ta đánh bại ngươi là đủ rồi.

Carter nhìn tiểu la lỵ vừa cười vừa nói.

- Remy ta muốn gả cho người mạnh nhất.

Remy hừ lạnh nói.

- Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi là hài tử sao?

- Ta chỉ lớn lên giống la lỵ thôi.

- Nếu đã như vậy, ta sẽ giết hắn.

Carter nói xong, trong mắt loé lên sát cơ dữ tợn.

- Ngươi đừng có nháo.

Remy biến sắc.

- Ngươi là nữ nhân mà ta coi trọng, ai dám nhúng ta vào, ta giết kẻ đó.

Carter nói xong câu đó liền nhanh chân đuổi theo Diệp Hạo.

- Carter.

Remy vội vàng đuổi theo.

Chỉ là dù có đuổi thế nào nàng cũng không thể đuổi kịp.

Nơi này đã là cực hạn của nàng rồi.

Không có cách nào tiến lên.

Lại nói về phần Carter.

Hắn đuổi theo không được bao lâu cũng dừng lại.

- Đáng chết.

Nhìn Diệp Hạo vẫn đang tiếp tục đi ở phía xa, trong lòng Carter không phục.

Chẳng lẽ mình thật sự không bằng Diệp Hạo sao?



Trên thực tế bây giờ Diệp Hạo cũng đã đạt đến cực hạn.

Nhưng hắn biết rõ giữa cực hạn với cực hạn đều không hề giống nhau.

Tiến lên nhiều thêm một bước, chỗ tốt lấy được cũng không giống nhau.

Đây cũng là lý do vì sao hắn vẫn luôn kiên trì.

Kiên trì!

Lại kiến trì!

Tiếp tục kiên trì!

Nhân Vương huyết trong người Diệp Hạo đều sôi trào, cả người giống như một con rồng bị thương, gào thét tiến lên phía trước.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

Cũng không biết thời gian trôi qua bao luâ, cả người Diệp Hạo ngã trên mặt đất.

Không thể nào đi về phía trước được nữa.

Cũng đúng lúc này, nước bên trong ngân hà cuồn cuộn như thuỷ triều đổ vào bên trên người hắn.

Đau nhức!!

Loại đau nhức này không phải dùng bút mực có thể hình dung được.

Cơ mặt hắn vặn vẹo.

Nhưng hắn quả thực không thể nói được câu nào.

Thời gian trôi qua, Diệp Hạo kinh ngạc phát hiện thân thể của mình đang dần dần mạnh lên.

Đây vốn là chuyện không thể nào.

Phải biết từ khi Diệp Hạo sử dụng Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan, giữa thiên địa này căn bản không có bao nhiêu thứ có thể giúp hắn tăng lên.

Căn cơ ở Thần Hoàng cảnh của hắn đã đến cực hạn.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo phát hiện cực hạn mà Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Đan tạo ra vậy mà bị đánh vỡ.

Vọt tới cực hạn cao hơn.

Chuyện này khiến Diệp Hạo vui mừng quá đỗi.

Cho tới bây giờ hắn không hề lo lắng việc tăng tu vi, thứ hắn quan tâm là tăng sức chiến đấu lên.

Diệp Hạo biết tương lai ở Siêu Thoát cảnh mình đi rất xa, nhưng mục tiêu của Diệp Hạo đã không phải là Siêu Thoát cảnh nữa.

Hắn muốn trở thành Chúa Tể!

Khống chế vô số nền văn minh trong thiên địa.

Mà muốn trở thành Chúa Tể, chuyện đầu tiên cần phải làm phải có căn cơ vô cùng kinh khủng.

Ngân hà chảy ngược, đồng loại mà xuống.

Diệp Hạo bất động như núi, tuỳ ý để ngân hà cọ rửa.

Gân cốt hắn đang dần được cải tạo, huyết nhục của hắn cũng đang thay đổ mạnh, lình hồn hắn cũng trở nên cường đại hơn.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, thân thể Diệp Hạo xuất hiện từng vết nứt.

Hắn biết hắn đã đến cực hạn.

Nếu cứ tiếp tục sẽ khiến căn cơ bị tổn thương.

Khi Diệp Hạo đứng lên chuẩn bị rời khỏi, bỗng một thanh âm mờ ảo vang lên trong tai hắn.

- Cửu trọng thiên, cửu trọng thiên, cửu trọng thiên.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn bốn phía nói.

- Người nào nói chuyện?

- Cửu trọng thiên, cửu trọng thiên, cửu trọng thiên.

Âm thanh kia không hề biết tung tích, không biết phát ra từ nơi nào?

Thần niệm của Diệp Hạo cảm ứng một hồi cũng không hề phát hiện được cái gì.

Hắn nhấc chân muốn đi gấp.

Nhưng âm thanh kia vẫn vang lên trong tai hắn.

Mà lần này Diệp Hạo lại nhìn về chỗ sâu nhất trong ngân hà.

- Chẳng lẽ thanh âm này là từ đó mà đến?

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Có nên xông tới hay không đây?

Diệp Hạo suy nghĩ mọt chút vẫn quyết định xông tới.

Bởi vì có lẽ sẽ lấy được cơ duyên của ngân hà.

Nghĩ như vậy, Diệp Hạo liền đi về phía trước.

Còn chưa đi đi bao xa, thân thể hắn đã xuất hiện thểm nhiều vết ránh hơn.

Nhưng Diệp Hạo không quan tâm, hắn vẫn cất bước đi về phía trước.

Mà khi Diệp Hạo đi được nửa đường, thân thể hắn bịch một tiếng sụp đổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận