Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2856: Chơi Lừa Gạt

- Có mở hay không? Nếu không thì ta đi đấy.

Diệp Hạo nhìn trung niên kia một cái.

Một ngàn mà còn nhỏ?

Phải biết nếu thua sẽ phải trả một vạn tám ngàn Hoàng thạch đấy.

Trung niên kia nhìn thấy Diệp Hạo muốn đi mới nói gấp.

- Mở, mở, mở.

Khi mở ra chung cược, ba xúc xắc lẳng lặng nằm ở bên trong.

Hai, ba, bốn.

Chín điểm.

Mà Diệp Hạo đoán mười điểm.

Nói cách khác ván này Diệp Hạo cược thua.

- Công tử, dựa theo ước định, ngươi phải trả chín ngàn.

Trung niên kia cười híp mắt nói.

Diệp Hạo tức giận ném cho người chia bài chín ngàn Hoàng thạch.

- Nếu không thì đừng cược nữa.

Hồng Phấn lôi kéo Diệp Hao nói.

- Ta muốn đại thắng trở về.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Cược như vậy cũng quá lớn rồi.

Hồng Phấn thấp giọng nói.

- Mười tám điểm, nào có đoán trúng dễ dàng được.

- Lần này ta cược sáu điểm.

Diệp Hạo nói xong liền ném một ngàn Hoàng thạch trên chiếu bạc.

Lần này ngay cả chia bài cũng ngẩn ngơ.

- Công tử, ta còn chưa đổ xúc xắc nữa.

Ta còn chưa đổ xúc xắc, ngươi cược cái quái gì?

- Ngươi lắc là việc của ngươi, ta cược sáu điểm.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Đây chính là do ngươi nói đấy.

Trung niên kia hưng phấn nói.

Sáu điểm!

Xác suất để lắc ra sáu điểm thực sự quá thấp!

Trung niên kia lắc và chục lần rồi mới để xuống.

- Mở.

Diệp Hạo nhfin chung cược trầm giọng nói.

Trung niên kia tiện tay mở nắp ra, sau một khắc hắn nghe được từng đọt tiếng kinh hô.

Chuyện gì vậy?

Hắn cúi đầu nhìn, tròng mắt cũng muốn trợn lồi.

Sáu điểm!

Làm sao có thể?

Cũng quá trùng hợp rồi.

Lúc này nét căng thẳng trên mặt Diệp Hạo mới hạ xuống mà nở nụ cười.

- Ha ha, sáu điểm, ta đã đoán trúng, dựa theo ước định, ngươi phải thanh toán cho ta một vạn tám ngàn Hoàng thạch.

Trung niên kia mịt mờ nhìn hư không một cái, sau đó hắn ném cho Diệp Hạo một cái túi càn khôn.

- Có muốn tiếp tục hay không?

- Tiếp tục? Tội gì mà không tiếp tục?

Diệp Hạo tâm tình vô cùng tốt nói.

Lần này thời gian lắc xúc xắc của người chia bài còn lâu hơn rất nhiều so với lần trước.

Hắn buông chung cược xuống rồi mới nói.

- Có thể đặt tiền cược.

Diệp Hạo nghĩ một hồi liền lấy ra một ngàn Hoàng thạch dặt vào ô sáu điểm.

Kết quả ra tám.

Diệp Hạo phải trả tám ngàn Hoàng thạch.

Thấy Diệp Hạo thua, tâm tình ủa người chia bài mới hơi bình phục lại, hắn thấy vừa rồi nhất định là Diệp Hạo đặt bừa.

- Đừng đùa nữa.

Hồng Phấn lại khuyên nhủ.

- Không sao.

Diệp Hạo an ủi.

- Cược như vậy quá lớn rồi.

Hồng Phấn lo lắng nói.

Hồng Phấn nhìn ra loại trận pháp biến ảo này, dù Diệp Hạo có đặt nhiều tiền hơn cũng sẽ mất hết.

- Công tử, không phải ngươi không dám chơi nữa chứ?

Trung niên kia kích thích nói.

- Người nào nói?

Diệp Hạo giống như bị kích thích.

- Vậy ta tiếp tục.

Trung niên kia nói xong lại bắt đàu lắc cung cược.

Sau mườ lần hô hấp, hắn buông cược chung xuống.

- Ngươi có thể đặt cược.

Thông qua kim thân, Diệp Hạo biết được điểm lần này là ba, bốn năm.

Nói cách khác là mười hai điểm.

Diệp Hạo làm bộ suy tính, sau vài hơi thở hắn lấy ra hai ngàn Hoàng thạch đặt ở ô mười hai điểm.

- Không được đổi đâu nhé.

Nhì thấy số điểm trong đó, sắc mặt Diệp Hạo lập tức âm trầm xuống.

Bốn năm sáu!

Mười lăm điểm!

- Ngay trong nháy mắt mở chung cược, một cường giả cấm kỵ đã thay đổi số điểm.

Lúc này kim thân mở miệng nói.

Gian lận.

Khoé miệng Diệp Hạo lộ ra một nụ cười lạnh.

Các ngươi đã dám làm vậy, cũng đừng trách ta quá phận.

- Công tử, mười lăm điểm, thật ngại quá, ngươi thua rồi.

- Không pải chỉ một vạn năm ngàn Hoàng thạch thôi sao?

Diệp Hạo nói xong liền ném cho trun niên kia một túi càn khôn.

Nhìn thấy Diệp Hạo bồi thường bảy ngàn Hoàng thạch, trong lòng Đồng Chiến lại càng trở nên hưng phấn.

Hắn vỗ bả vai Diệp Hạo nói.

- Thắng bại là chuyện thường ngày, đừng nhục chí, tiếp tục đi.

- Đồng huynh nói chí phải.

Diệp Hạo khá là tán đồng gật đầu nói.

- Cho nên lần này ta phải chơi lớn.

Nói đến đây Diệp Hạo lấy ra một túi càn khôn, trong túi càn khôn có một vạn hai ngàn Hoàng thạch.

- Hồng Phấn, mượn chút.

Diệp Hạo nhìn về phía Hồng Phấn nói.

- Diệp Hạo, đừng cược, ngươi sẽ chìm hãm vào trong đó đấy.

Hồng Phấn khuyên ngăn.

- Nếu ngươi coi ta là bằng hữu của ngươi thì cho ta mượn Hoàng thạch đi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Hồng Phấn nhìn thần sắc của Diệp Hạo liền biết Diệp Hạo đã chìm hãm.

Lúc này ai thuyết phục hắn đều sẽ không nghe vào.

- Trên người ta chỉ có sáu ngàn Hoàng thạch.

Hồng Phấn nói xong liền đưa cho Diệp Hạo sáu ngàn Hoàng thạch.

- Về phần Hoàng thạch còn lại ta không thể cho ngươi mượn udowjc, những Hoàng thạch đó ta cần mua một chút tài nguyên.

Cầm lấy sáu ngàn Hoàng thạch của Hồng Phấn, Diệp Hạo lai nhìn về phía Đồng Chiến nói.

- Đồng huynh, cho ta mượn một chút Hoàng thạch.

- Trên người của ta chỉ có một ngàn Hoàng thạch.

Đồng Chiến nghĩ nghĩ một hồi rồi đưa cho Diệp Hạo một ngàn Hoàng thạch.

- Đồng huynh, ngươi thật không có tâm gì cả.

Diệp Hạo xụ mặt nói.

- Dù sao chúng ta cũng là bằng hữu, thế mà ngươi chỉ lấy ra một ngàn Hoàng thạch.

- Không phải do ta không có sao?

- Đồng huynh, ngươi sợ ta không trả nổi sao?

Diệp Hạo nói đến đây, trong tay xuất hiện một bình ngọc.

- Nếu ta thua, giọt Thái Ất thần dịch này cho ngươi.

- Thái Ất thần dịch.

Đồng Chiến kinh hãi.

Thái Ất thần dịch có thể khiến pháp bảo Cấm Kỵ cải biến.

Bàn về giá trị, một giọt Thái Ất thần dịch phải tận mấy vạn Hoàng thạch.

- Ở chỗ ta còn có năm ngàn Hoàng thạch.

Đồng Chiến suy nghĩ một chút liền đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Những Hoàng thạch này đều là ta để mua tư nguyên đấy.

- Đồng huynh, ngươi yên tâm, lần này néu ta thua, giọt Thái Ất thần dịch nhất định cho ngươi.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Chuyện này…Diệp huynh, ngươi cũng qúa khách khí rồi.

Không biết vì sao Đồng Chiến nhìn Diệp Hạo, cảm giác không còn giét hắn như trước nữa.

- Ta đối với Đồng huynh mới quen đã thân, đây là điều nên làm.

Diệp Hao vỗ vỗ bả vai Đồng Chiến nghiêm túc nói.

Hồng Phấn vốn còn muốn thuyết phục, nhưng khi nhìn thấy Diệp Hao xưng huynh gọi đệ với Đồng Chiến, trong mắt nàng loé lên ánh sáng không rõ.

Ở trong trí nhớ của nàng, Diệp Hạo không hề hào phóng như vậy.

Chẳng lẽ gia hoả này có âm mưu gì đó?

- Lần này ta cược hai vạn bốn ngàn Hoàng thạch.

Diệp Hạo nhìn trung niên kia nói.

Trung niên kia giật nảy mình.

Hai vạn bốn ngàn Hoàng thạch?

Cái giá này cũng quá lớn rồi.

- Ngươi chắc chứ?

- Ta chắc chắn.

- Vậy ta bắt đầu.

Trung niên kia nói xong liền lắc chung cược, tựa hồ sợ Diệp Hạo đổi ý.

Sau ba lần hô hấp, chia bài kia mở đặt chung cược xuống.

- Có thể đặt tiền cược.

Diệp Hạo nghĩ một hồi, rồi đặt hai vạn bốn ngàn Hoàng thạch ở ô mười bốn điểm.

Bởi vì kim thân nói cho Diệp Hạo biết điểm số của ba xúc xắc này là bốn bốn sáu.

- Không được đổi đâu nhé.

Chi bài nói xong liền mở ra chung cược.

Hắn không nghĩ rằng Diệp Hạo sẽ trúng, bởi vì hắn biết cường giả trấn giữ sòng bạc vào khắc cuối cùng sẽ thay đổi điểm xúc xắc.

Nhăng sau một khắc hắn phát hiện Hồng Phấn kích động nhảy dựng lên.

- Mười bốn điểm, trúng rồi.

Cái gì.

Trung niên kia vội vàng nhìn về phía ba xúc xắc.

Bốn năm năm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận