Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2861: Ta Không Đồng Ý

- Ngươi lầm rồi.

Diệp Hao khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi có ý gì?

Hồng Vân không hiểu hỏi.

- Bàn bề thân phận, Hồng Phấn không xứng với ta.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Hồng Vân ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó, Hồng Vân giận dữ nói.

- Hồng Phấn chính là thánh nữ Thánh vực ta đấy.

- Vậy thì đã sao?

Diệp Hạo nìhn Hồng Vân nói.

- Ngươi biết hai chữ thánh nữ này có nghĩ là gì không?

- Ta đúng thật không biết hai chữ thánh nữ đó mang ý nghĩa gì. Nhưng ta biết gia hoả Đồng Chiến này không hề nói thật với ngươi.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Hồng Vân trưởng lão, mới vừa rồi, Diệp Hạo dùng đúng một chiêu là có thể đả thương nặng Đồng Chiến.

Lúc này Hồng Phấn nhẹ giọng mở miệng nói.

- Cái gì?

Hông Vân kinh hô.

Đồng Chiến mạnh mẽ đến mức nào, sao Hồng Vân không rõ chứ.

Theo lý thuyết, ở cái tuổi này không có bao nhiêu tu sĩ có thể vượt qua được hắn.

Mà Diệp Hạo làm sao chỉ dùng một chiêu là có thể đánh bại được hắn?

Hồng Phấn trầm ngâm một chút, ngọc thủ liền đập qua phía Diệp Hạo.

Chưởng ảnh trùng trùng, dồn dập liên tục không ngừng.

Bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Hạo đều bị chưởng ảnh bao trùm.

Không thể nào lui!

Tránh cũng không thể!

Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng, chưởng ảnh bốn phương tám hướng xung quanh hắn đều đồng loại lui lại.

Giống như thời gian bị quay ngược lại.

Hồng Vân cũng phải chấn động.

- Thời gian thần thông?

Nhưng ngay sau đó, ngọc thủ của Hồng Vân lại một lần nữa đập xuống Diệp Hạo.

Lần này tốc độ của Hồng Vân không chỉ nhanh hơn gấp đôi so với lần trước, uy áp ẩn chứa bên trong đó cũng mạnh gấp đôi.

Trong mắt Diệp Hạo loé lên ánh sáng sắc lạnh.

Trước đó Hồng Vân vận dụng tu vi Thần Hoàng tầng thứ tư, mà bây giờ lại vận dụng tu vi Thần Hoàng tâng thứ năm.

Diệp Hạo há miệng phun ra một ngụm Khai Thiên chi khí.

Khai thiên chi khí giống như biển gầm tràn ngập ra bốn phía, chỉ trong nháy mắt đã đánh vỡ nát toàn bộ chưởng ảnh của Hồng Vân.

- Khai thiên chi khí của ngươi sao có thể cường đại như vậy?

Hồng Vân nhìn Diệp Hạo, ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

- Thăm dò đủ chưa?

Diệp Hạo không vui nói.

- Thế nào? Tức giận?

Hồng Vân thấy Diệp Hạo tức giận lại lơ đễnh nói.

Nàng cần quan tâm đến việc Diệp Hạo tức giận hay không sao?

Thông qua thăm dò, nàng nhận ra thành tựu tương lai của Diệp Hạo sẽ cao hơn nàng, nhưng trước khi Diệp Hạo trưởng thành đến cấp độ của nàng, hắn vẫn phải khiêm tốn.

- Xuất thủ.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Xoát!

Diệp Hạo vừa nói xong, trung niên do Hoàng Trùng hoá thân liền vọt tới bên người Hồng Vân.

Con ngươi Hồng Vân co rụt lại.

Khi nàng muốn phản kích, một tiếng gầm rú như kinh lôi vang vọng ở trong trái tim nàng.

Toàn thân nàng không khỏi run lên.

Sau một khắc, Hoàng Trùng dùng một cước chuẩn bị dẫm nát nàng ở dưới chân.

Âm!

Thiếu chút nữa một cước này đã giẫm nát Hồng Vân.

Nàng quang quác một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

- Dừng tay.

Hồng Phấn vừa nói đồng thời cũng vọt tới.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Hoàng Trùng một cái.

Hoàng Trùng lập tức lui sang một bên.

- Hồng Vân trưởng lão, ngươi có sao không?

Hồng Phấn đỡ Hồng Vân dậy.

Sắc mặt Hồng Vân cực kỳ trắng bệch, nàng e ngại nhìn thoáng qua Hoàng Trùng.

- Các hạ là ai?

- Muốn báo thù?

Hoàng Trùng nhìn Hồng Vân, ánh mắt lộ ra ý cười dữ tợn.

- Không phải ai cũng có tư cách ức hiếp người Thánh vực.

Hồng Vân trịnh trọng nói.

- Hồng Vân, ta nghĩ trước khi nói câu này ngươi phải biết rõ thân phận của vị này trước đã.

Lúc này Diệp Hạo đi tới.

- Không phải chỉ là Cấm Kỵ cảnh vô địch cảnh thôi sao?

Hồng Vân nhìn Diệp Hạo một cái.

- Loại cấp bậc này ở Thánh vực cũng có mấy người.

- Ngay mới vừa rồi ta đã kiếm lời được năm trăm vạn Hoàng thạch ở sòng bạc Ngự Thiên đấy.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Hồng Vân nói.

- Năm trăm vạn Hoàng thạch?

Sắc mặt Hồng Vân lập tức thay đổi.

- Sòng bạc Ngự Thiên cho ngươi?

- Ngươi nghĩ sòng bạc Ngự Thiên sẽ ngoan ngoãn đưa cho ta sao?

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn Hồng Vân giống như đang nhìn hạt cát.

- Chẳng lẽ…

Nghĩ tới khả năng này, trái tim của Hồng Vậnlaapj tức nhảy dựng lên.

- Người phụ trách của sòng bạc Ngự Thiên tìm Thiên Khuyết thú tới, nhưng ngươi đoán xem, cuối cùng sòng bạc Ngự Thiên vẫn phải ngoan ngoãn đưa dầy thủ Hoàng thạch cho ta.

Lời nói của Diệp Hạo giống như một quả tạ đánh thẳng vào trê ngực Hồng Vân.

- Ngươi là ai?

Hồng Vân nhìn Hoàng Trùng nói.

- Bà gìa, ngươi cảm thấy ngươi có đủ tư cách để biết tục danh của ta sao?

Khi nói câu này, Hoàng Trùng nhe ra một hàm răng trắng nói.

Hồng Vân vội vàng thu hồi ánh mắt.

- Hồng Phấn, đến cùng thì Diệp Hạo có bối cảnh gì?

- Diệp Hạo là tu sĩ của Thần vực.

- Thần vực?

Hồng Phấn lập tức nghĩ đến một người.

- Là Thần vực mà Thời Gian chi chủ trấn giữ?

- Đúng vậy.

- Sao ngươi không nói sớm?

Hồng Vân cười khổ.

- Sao vậy?

- Nghe đồn Thời Gian chi chủ đã đến cấp độ gần bới Chúa Tể cảnh rồi.

Hồng Vân bí mật truyền âm nói.

- Dù những năm này Thời Gian chi chủ vẫn luôn ẩn núp ở trung tâm Luân Hồil nhưng giữa thiên địa này những văn minh cường đại ai dám nhằm vào Thần vực?

Đây cũng là người không biết không sợ.

Những văn minh nhỏ yếu dám tiến công Thần vực, đó là bởi vì bọn họ không biết bốn chữ Thời Gian chi chủ này có bao nhiêu lực uy hiếu ở giữa thiên địa này.

Ngay cả vùng phụ cận Thần vực, những văn minh cường đại cũng không dám tới gần.

- Chuyện này…chuyện này…kỳ thật ta và Diệp Hạo cũng chỉ là bằng hũu bình thường mà thôi.

Hồng Phấn có chút xấu hổ nói.

- Các ngươi ngay cả tay cũng đã nắm rồi, còi nói bằng hữu bình thường? Ai tin?

Hồng Vân nói tiếp.

- Chứ ngươi nghĩ phải ngủ với nhau mới được tính à?

- Ta.

- Chuyện này ta sẽ bẩm báo với thánh chủ.

Hồng Vân suy nghĩ một chút nói.

- Bây giờ ngươi cứ việc phát triển quan hệ cùng với Diệp Hạo, biết chưa?

Hồng Vân quẳng xuống một câu rồi vội vàng rời khỏi.

- Sao nàng lại đi rồi?

Diệp Hạo chỉ Hồng Vân đã rời đi hior.

- Ta cũng không biết.

Hồng Phấn đỏ mặt.

….

Hồng Phấn phát hiện có một vài việc không thể đâm thủng, một khi đâm thủng sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung.

Đoạn thời gian tiếp theo khi chung đụng với Diệp Hạo, Hồng Phấn có một loại cảm giác trầm mê.

Nhưng hết lần này đến lần khác tình cảm của bọn họ cũng không có đột phá gì.

Có lúc Hồng Phấn ám chỉ Diệp Hạo có thể làm một vài động tác, nhưng Diệp Hạo giống như sợ lõ mãng mà không thèm nhúc nhích.

Cũng không thể để nàng chủ động được,

Xin nhờ!

Người ta vẫn là nữ hài tử đấy.

Hôm nay khi Diệp Hạo và Hồng Phấn uống trà bên trong một quán trà, Hồng Phấn rốt cục cũng có lấy dũn khí.

- Diệp Hạo, ta…

- Cái gì?

Diệp Hạo nhìn Hồng Phấn nói.

- Ta…ta thích ngươi…ngươi có thể làm…

Hồng Phần vừa nói đến đây liền thấy một bóng người đi ra từ cầu thang.

- Cha.

Hồng Phấn kinh ngạc đứng lên.

Hồng Hàn nhanh chân đi đến bên người Hồng Phấn.

- Hồng Phấn, từ hôm nay trở đi ngươi không được có bất cứ liên hệ gì với Diệp Hạo.

- Vì sao?

Hồng Phấn cảm thấy trong lòng mình vắng vẻ.

- Đây là quyết định của gia tộc chúng ta, đồng thời cũng là ý của thánh chủ lão nhân gia.

Hồng Hàn nghiêm túc nói.

- Ta muốn nghe một lý do thuyết phục.

Hồng Phấn đỏ ửng con mắt.

- Thời Gian chi chủ ngàn không nên, vạn không nên kinh diễm như vậy.

Hồng Hàn vung tay ngăn cánh không gian bốn phía.

- Ta không hiểu.

- Hắn muốn xung kích Chú Tể cảnh, như vậy cũng đồng nghĩa với việc bị nhữn Chúa Tể khác hãm hại.

Hồng Hàn nhẹ nhàng nói.

- Những năm này có bao nhiêu ngừoi muốn trùng kích Chúa Tể cảnh, ngươi thấy có người nào thành công chưa?

Bạn cần đăng nhập để bình luận