Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2877: Kim Cương Bại

Cửu Trọng Thiên!

Khi Kim Cương vận dụng huyết mạch thiên phú, Diệp Hạo cũng vận dụng Cửu Trọng Thiên.

Cửu Trọng Thiên là bí thuật khiến sức chiến đấu của Diệp Hạo tăng lên 1,5 lần.

Ầm!

Thiên Địa Lư Đồng của Diệp Hạo lần nữa đập vào trên cánh tay trái của Kim Cương.

Nhưng khiến Diệp Hạo kinh ngạc rằng lần này Kim Cương lại có thẻ gắng gượng chặn lại.

Diệp Hạo không khỏi nhíu mày.

Chuyện xảy ra có hơi nằm ngoài dự đoán của hắn.

Kim Cương giương con mắt đỏ ngầu lên nhìn Diệp Hạo nói.

- Cú đập vừa rồi có sảng khoái không?

Tiếng nói vừa rơi xuống, thân thể Kim Cương đụng vào lư đồng, đồng thời còn vung lên một quyền.

Diệp hạo liên tục lùi lại mấy chục mét mới khó khăn ngừng lại.

- Sức chiến đấu của ngươi ít nhất cũng tăng lên gấp hai.

- Chí ít ngươi cũng có một chút kiến thức.

Kim Cương nói đến đây liền lăng không bay lên, tiếp đó mang theo lực lượng huỷ diện thiên địa đập tới Diệp hạo.

Trong nháy mắt đó, lực trùng kích tràn đến Diệp Hạo sinh ra một loại cảm giác giác giống một ngọn núi đang đè trên đỉnh đầu.

Nhưng ngay sau đó trong mắt hái loé lên tia sáng rực.

- Ngươi cho rằng ta chỉ có mỗi một con át chủ bài này sao?

Diệp Hạo nói đến đây liền lui về phía sau mấy bước rồi vọt tới Kim Cương, cùng lúc đó Thiên Địa Lư Đồng loé lên thần quang càng cường hãn hơn.

Thần quang Cửu Trọng Thiên lên như diều gặp gió, tựa hồ thiên đại đều không thể gánh chịu nổi.

Ầm!

Trong nháy mắt va chạm phảng phất như vĩnh hằng, mọi thứ đều không hề thấy được.

Ước chừng nửa phút sau, bọn hó thấy một bóng người, thân ảnh kai từ trên cao nhìn xuống tên to con.

- Có phục hay không?

Toàn trường xôn xao!

Chuyện gì vậy?

Kim Cương bại?

Làm sao có thể chứ?

Kim Cương chính là đại biểu của Tam Tài vực đấy!

Làm sao lại bại được?

Hơn nữa, không phải mọi người nói Diệp Hạo là cặn bã sao?

Cặn bã em gái ngươi ấy!

- Diệp Hạo, ngươi đừng đắc ý.

Kim Cương lau máu tưoi trên khoé miệng.

- Ngươi nói những lời này là có thể che giấu việc ngươi thua trong tay ta được sao?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Làm sao? Ngươi nói như vậy là muốn bọn họ giúp ngươi lấy lại danh dự sao?

Kim Cương trầm mặc không nói.

Chuyện như vậy Kim Cương khinh thường làm.

- Một ngày nào đó ta sẽ đường đường chính chính đánh bại ngươi.

Kim Cương gắng gượng đứng lên.

- Những năm này rất nhiều người nói với ta câu này, nhưng chỉ tiếc rằng những tiên đó hiện giờ ngay cả bóng lưng của ta còn không thấy được.

Diệp Hạo quẳng xuống câu đó xong liền nhìn về phía thân ảnh phong thần như ngọc bên kia.

- Đại Diễn, có muốn giao thủ không?

Tu sĩ toàn trường có một loại cảm giác hoang mang.

Diệp Hạo nhà ngươi muốn nháo đến mức nào?

Ngươi muốn khiêu chiến toàn bộ thiên kiêu nơi này một lần luôn sao?

Phải biết thiên kiêu đứng đầu ở nơi này chỉ có ba vị.

Kim Cương, Đại Diễn, Tạp Nam.

Nhưng trong tròng rất nhiều tu sĩ, Tạp Nam đa phần không bằng Kim Cương và Đại Diễn.

Trên thực tế Diệp Hạo cũng cho là như vậy.

Trên mặc Đại Diễn mang theo nụ cười thản nhiên.

- Diệp Hạo, dù nói thế nào hai chúng ta cũng là đồng môn, cũng không cần phải tàn sát lẫn nhau, đúng không?

- Đồng môn? Vậy ta có cần phải nên gọi ngươi một câu sư huynh không?

Diệp Hạo hơin trầm ngâm liền hiểu ý của Đại Diễn.

Đại Diễn dưới quyền Cửu Cung.

Mà Cửu Cung chúa tể ban cho Diệp Hạo công pháp.

Nói cách khách Đại Diễn biết rõ lai lịch của Diệp Hạo.

- Cửu Cung là lão sư của ta và ngươi, chưa nói đến chuyện ai trước ai sau.

Lời nói của Đại Diễn khiến tu sĩ toàn trường phải biến sắc.

Cửu Cung là lão sư của Đại Diễn, họ có thể hiểu.

Dù sao Đại Diễn cũng thuộc văn minh dưới quyền Đại Diễn.

Nhưng Diêp Hạo làm sao lại có liên hệ với Cửu Cung?

- Không phải Diệp Hạo lấy được truyền thừa của Cửu Cung chúa tể đấy chứ?

- Bằng không vì sao Đại Diễn lại nói như vậy. Thật cường hãn! Ai có thể ngờ Diệp Hạo lại được Cửu Cung ưu ái cơ chứ?

- Bây giờ ta rốt cục cũng hiểu vì sao Diệp Hạo lại mạnh mẽ như vậy, hoá ra đứng sau lưng Diệp Hạo là Chúa Tể.

- Ngươi sai rồi, chúa tể sẽ không để ý đến sự sống chết của mấy người như Diệp Hạo, những năm này thiên kiêu mà Chúa Tể để ý chết cũng không phải chỉ một hai người.

- Đúng vậy, cấp độ Chúa Tể thực sự quá cao, có lẽ bọn họ chỉ hơi hứng thú, giống tiện tay rảnh rỗi đánh cờ mà thôi.

Tu sĩ trong sân nhao nhao thảo luận.

Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Hạo lúc này không còn khinh thường như trước.

Ai mà dám cơ chứ?

- Đại Diễn, hôm nay ngươi tới đây là vì ai?

- Lôi Lê Tư.

Đại Diễn không chút do dự nói.

- Người người đều nói Lôi Lê Tư là đệ tam mỹ nữ toàn thiên hạ.

- Đúng vậy.

- Vậy để cho ngươi.

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn về phía Remy đang trốn trong bóng tốn nhìn lén.

- Remy, năm này ngươi có tham gia Khất Xảo Tiết không?

- Cặn bã, ta vẫn còn nhỏ.

Remy đi ra khỏi bóng tối, nhăn nhó nói.

Nhưng trong ánh mắt nàng lại có ba phần chờ mong.

Xa Xa một thanh niên tóc bạc nhíu mày.

Khi hắn muốn đứng ra, một thanh niên bên cạnh hắn lại cản lại.

sao?

- Ca, đừng.

- Remy là người trong lòng của ngươi cơ mà?

- Lúc đối chiến với Diệp Hạo, ta thua.

Tạp Đặc lắc đầu nói.

- Thua chính là thua, cùng lắm thì ta chọn cô gái khác là được.

- Ngươi lo ta tua.

Tạp Nam nhìn thẳng vào mắt Tạp Đặc nói.

- Ca, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Tạp Đặc nói khẽ.

- Bản thân thua thì phải để bản thân tự đối mặt, ngươi ra trận thay ta thì có nghĩa lý gì?

- Đệ, ngươi trưởng thành rồi.

Tạp Nam vỗ vỗ bả vai Tạp Đặc nói.

Trong lòng Tạp Đặc tràn đầy đắng chát.

Hắn không muốn ca ca hắn hỗ trợ lấy lại danh dự sao?

Đã từng nghĩ tới!

Nhưng hắn có thể ích kỷ như vậy sao?

Không thể!

Diệp Hạo quá mạnh.

Hắn cảm thấy cho dù là ca ca hắn ra sân, đa phần đều sẽ thất bại.

Hơn nữa ca ca hắn còn phải cạnh tranh với người có thực lực mạnh mẽ như Đại Diễn, lúc này đại chiến với Diệp Hạo, dù thắng hay thua đều sẽ ảnh hưởng đến tình trạng của hắn.

Hắn không thể ích kỷ như vậy được.

Diệp Hạo nhìn về phía bộ ngực của Remy.

- Không hề nhỏ.

Đám ngừoi không biết nên nói gì cho phải.

Remy dù gì cũng là tiểu côgn chúa của Nguyệt tộc.

Ngươi dưới ánh mắt nhìn của hàng trăm người mà dám đùa giỡn với nàng?

Remy vội vàng che lại.

- Cặn bã.

Nói xong Remy liền chạy đi.

Sau khi chạy được vài trăm mét, nàng ngừng lại, khi nàng nhìn thấy Diệp Hạo không hề đuổi theo, nàng mới tức giận đến dậm chân.

- Ngươi còn không đi theo.

Đai Diễn vươn ngón tay cái về phía Diệp Hạo.

- Diệp huynh, thật không tệ chút nào, từ khi nào mà ngươi khiến tiểu công chúa Nguỵệt tộc…hắc hắc.

- Không còn cách nào khác, ai bảo ta xuất chúng quá làm chi.

Diệp Hạo cười hắc hắc nói.

- Mau đi đi, giai nhân đang chờ hẹn kìa.

Đại Diễn ranh mãnh nói.

- Có thời gian lại trò chuyện.

Diệp Hạo nói xong cũng đi về phía Remy.

Đến bên người Remy, Remy dắt cánh tay Diệp Hạo chạy về nơi xa.

Trong chốc lát Remy đã mang theo Diệp Hạo đi tới một rừng cây đỏ rực.

Bên trong rừng cây đỏ rự đó có một toà biệt viện.

Biệt viện có đủ loại kỳ hoa dị thảo, có thể nói là ganh đua sắc đẹp, đẹp không tả xiết.

Remy đắt theo Diệp Hạo ngồi xuống một xích đu.

- Cặn bã, lần này có phải ngươi đến tìm ta hay không?

- Nói nhảm, chẳng lẽ lại đi tìm tỷ tỷ ngươi?

- Cặn bã, vì sao ngươi lại lợi hại như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận