Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2880: Lâm Mô Quyết Hiển Uy

Thanh niên mãnh ngư biết rõ nếu Diệp Hạo không hạ thủ lưu tình, bây giờ hắn căn bản không còn khả năng đứng lên nữa.

Diệp Hạo cười cười về phía thanh niên mãnh ngưu.

- Còn có ai muốn khiêu chiên nữa không?

- Ta tới.

Diệp Hạo nói xong, mọt thanh niên vác chiến kiếm đi tới.

Đây là một kiếm tu.

Kiếm đạo chi thuật của hắn cực kỳ cường đại.

Nhưng so với Nhân Vương vẫn còn kém không ít.

Diệp Hạo cũng dùng kiếm đạo để đối kháng.

Kiếm đạo của Diệp Hạo lấy Diệt Thần kiếm làm chủ, dùng hơn trăn loại kiếm pháp Thần Hoàng cấp làm phụ, sáp lập ra một kiếm đạo hoàn toàn mới.

Kiếm đạo của Diệp Hạo mạnh không?

Mạnh!

Ngoại trừ thua trong tay Nhân Vương ra, hoàn toàn không hề bại bởi ai khác.

Kiếm quang tung hoành tám vạn dặm, nhất kiếm quang hàn thập cửu châu.

So với thanh niên mãnh ngưu, lúc Diệp Hạo giao đấu với Ninh Kiếm còn có tính thường thức.

Đám người giống như đang thưởng thức một buổi thịnh yến tuyệt mỹ.

Ninh Kiếm vô cùng kích động.

Bởi vì vô luận kiếm pháp của hắn nén nhọn dường nào, Diệp Hoạ luôn luôn có thể lấy kiếm chiêu để phá.

Kỳ phùng địch thủ?

Không!

Ninh Kiếm biết rõ kiếm đạo của Diệp Hạo còn trên cả hắn.

Bởi vì hắn vẫn luôn liên tục tiến công, mà Diệp Hạo vẫn luôn phòng thủ.

Thủ lâu tất sai.

Câu nói này không phải chỉ hiểu đơn giản như vậy.

Huống chi Diệp Hạo ngay cả nửa bước cũng chưa từng lùi.

Điều này nói rõ cái gì?

Ninh Kiếm làm sao không rõ được chứ?

Bởi vậy song phương đối chiến ba trăm chiêu xong, Ninh Kiếm chủ động lui lại phía sau.

- Diệp công tử, ta thua rồi.

Diệp Hạo có chút hơi hụt hẫng nói.

- Đã rất lâu rồi ta chưa được đánh sảng khoái như vậy.

- Ta cảm thấy Diệp công tử đánh hẳn đã rất kiềm chế.

Ninh Kiếm ha ha cười nói.

- Diệp công tử, toàn bộ quá trình ngươi đều đè ép kiếm ý của ngươi.

- Có thời gian lại giao lưu.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Cầu còn không được.

Ninh Kiếm nói gấp.

Giữa thiên địa này, cao thủ kiếm đạo giống như Diệp Hạo cũng không nhiều.

Sau khi Ninh Kiếm rời đi, Diệp Hạo nói tiếp.

- Ai tới?

Thời gian dần trôi qua, cơ hồ đa phần thiên kiêu ở Thanh Long khu đều đã giao thủ với Diệp Hạo.

Đáng tiếc rằng không hề có người nào có thể bức lui được Diệp Hạo khỏi cái vòng.

Ở trong bóng tối, cao tầng Nguyệt tộc cũng đang lẳng lặng nhìn một màn này.

- Tộc trưởng, thực lực của Diệp Hạo rất mạnh, chúng ta thật sự không cân nhắc lại sao?

Một bà lão tóc bạc trắng nhẹ nhàng nói.

Bà lão tóc bạc trắng nhìn qua đã rất già, nhưng từ hình dáng của nàng vẫn có thể nhìn ra được hồi trẻ nàng nhất định là một mỹ nhân.

- Từ trước tới nay thứ ta coi trọng không phải hiện tại mà là tương lai.

Lôi La Lâm trầm mặc nửa ngày mới mở miệng nói.

- Biểu hiện bây giờ của Diệp Hạo kinh diễm đến đâu cũng không thể dùng được.

Đúng vậy.

Lôi La Lâm cho rằng Diệp Hạo đan cố ý thể hiện.

Hắn đang cố ý thể hiện ra giá trị của mình.

Chỉ tiếc rằng đối với Lôi La Lâm mà nói toàn bộ đều vô dụng.

Bởi vì Diệp Hạo không có cách nào thay đổi sự thật sau lưng hắn không có cường giả Siêu Thoát cảnh.

- Ta tới.

Đúng lúc này Lôi Giang không kiềm chế được, hắn mang theo một cây búa đi tới.

Trên mặt Diệp Hạo không khỏi lộ ra một nụ cười.

- Lôi huynh, mời.

Nghe thấy Diệp Hạo gọi mình là Lôi huynh, Lôi Giang có chút thu sủng nhược kinh nói.

- Diệp huynh, khách khí rồi.

Lôi Giang từ đầu đã biết mình không phải là đối thủ của Diệp Hạo, Diệp Hạo chính là người cùng cấp bậc với Kim Cương và Đại Diễn.

Bởi vậy trong tiềm thức ủa hắn cảm thấy Diệp Hạo dù không nể mặt hắn cũng là đương nhiên.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại cho hắn một sự tôn trọng cực lớn.

Răng rắc!

Khi Lôi Giang nâng tay lên, bầu trời phía trên chiếc búa bỗng nhiên vang lên ầm àm, cảm giác giống như thế giới bị huỷ diệt.

- Diệp huynh, ta xuất thủ.

Âm thanh của Lôi Giang vừa rơi xuống, cái búa trong tay liền chỉ tới Diệp Hạo.

Từng tia lôi điện thô to đan xen nhau hoá thành một lực lượng huỷ diệt dữ tợn.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, một cánh cửa cổ xưa liền xuất hiện ở phía trước hắn.

Cánh cửa tản ra ánh sáng màu vàng loé mắt.

Khi lực lượng huỷ diện đánh vào cánh cửa kia, cánh cửa kia vậy mà lại bình yên vô sự.

Ngay cả một chút phản ứng đều không có!

Sắc mặt của Lôi Giang trở nên nghiêm trọng hẳn lên.

Hắn cho rằng với đòn vừa rồi có thể làm cho Diệp Hạo lui lại, nhưng sự thật lại tát mạnh cho hắn một bạt tai.

- Tiếp tục.

Sau đó, Lôi Giang vận dụng lôi thuật cường hãn hơn.

Nhưng vô luận Lôi Giang oanh sát thế nào vẫn khó có thể đánh vỡ được cánh cửa kia.

- Chuyện gì thế này?

- Thần thông mà Diệp Hạo sử dụng là gì vậy?

- Thần thông phòng thủ này cũng quá mạnh rồi.

- Đây chẳng lẽ là công pháp Siêu Thoát cấp?

- Từ đâu mà Diệp Hạo có thể học được?

- Có thể là do Cửu Cung chúa tể truyền thụ cho.

Những tu sĩ này không biết thứ Diệp Hạo dùng là Ngũ Hành môn.

Đây là thần thông phòng thủ mà Ngũ Hành chúa tể truyền thụ cho hắn.

Hiện giờ Diệp Hạo vận dụng Kim môn.

Nhưng dù là như vậy Lôi Giang cũng không thể đánh vỡ được.

Nửa khắc đồng hồ sau, Lôi Giang cũng đành bỏ cuộc.

- Diệp huynh, ta nhận thua.

Không phải Lôi Giang không muốn xuất thủ, mà là không có cách nào lại tiếp tục.

Thần lực trong cơ thể đã tiêu hao hết, hắn làm sao có thể tiếp tục được đây?

Diệp Hạo vung tay lên triệu hồi Kim môn.

- Đa tạ.

Lôi Giang lui đi.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Tạp Nam cách đó không xa.

- Tạp huynh, có muốn so chiêu một chút không?

- Đối thủ của ta là Đại Diễn.

Tạp Nam vừa cười vừa nói.

- So chiêu cùng với ngươi, bại lộ thực lực, đến lúc đó mất nhiều hơn được.

- Đáng tiếc.

- Về sau sẽ có cơ hội.

- Ta cũng cảm thấy vậy.

Đại Diễn toàn thân áo trắng vừa cười vừa nói.

- Diệp huynh, có tới chỗ ta ôn chuyện một chút không?

- Cũng tốt.

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn về phía Ninh Kiếm.

- Ninh huynh, tiện thể ngươi nhường tiểu viện của ngươi cho ta được không?

Ninh Kiếm ngơ ngác một chút, sau đó vừa cười vừa. nói.

- Diệp huynh nói thế nào thì như vậy. Ta sẽ nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

- Từ đã.

Ninh Kiếm đang định quay người, bỗng Diệp Hạo gọi hắn lại.

- Cái gì vậy?

Ninh Kiếm lập tức ngừng lại, tiếp đó Diệp Hạo ném cho hắn một bình ngọc.

- Không thể để Ninh huynh không không mà nhường chỗ của mình được.

Ninh Kiếm giật mình.

- Diệp huynh, ngươi cho ta Cửu Chuyển Kim Đan?

- Ngươi và ta mới quen đã thân, cho ngươi Cửu Chuyển Kim Đan thì đã thế nào?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vậy ta chỉ có thể mặt dày nhận lấy mà thôi.

Ninh Kiếm trầm ngâm một chút rồi nghiêm túc chắp tay với Diệp Hạo.

Lôi La Lâm ầm thầm theo dõi, khi nhìn đến đây mới quét mắt với đám người một cái nói.

- Các ngươi biết vì sao Diệp Hạo lại đưa Cửu Chuyển Kim Đan cho Ninh Kiếm không>

- Bởi vì bọn hắn đều là kiếm tu, Diệp Hạo và Ninh Kiếm cùng chung chí hướng.

- Diệp Hạo không phải là kiếm tu đơn thuần, ta lại cảm thấy Diệp Hạo coi trọng tính cách của Ninh Kiếm, quang minh lỗi lạc.

- Thanh danh của Ninh Kiếm rất tốt, ta cũng đồng ý với quan điểm này.

Khi cao tầng Nguyệt tộc nhao nhao thảo luận, Lôi La Lâm lại từ tốn nói.

- Các ngươi không phát hiện Ninh Kiếm cũng là Nhân tộc sao?

Thanh âm của mọi người đều im bặt.

Lúc này bọn họ mới nhận ra Ninh Kiếm và Diệp Hạo đều là Nhân tộc giống nhau.

- Diệp Hạo có tính chủ nghĩa chủng tộc ích kỷ.

Lôi La Lâm nói trúng tim đen.

- Điều này không thể nói là ích kỷ được.

Bà lão tóc bạc trắng thản nhiên nói.

- Chúng ta ai mà không ưu tiên chủng tộc của mình chứ?

Lôi La Lâm nhìn bà lão tóc bạc một cái.

- Tam cô, xem ra ngươi rất coi trọng Diệp Hạo.

- Chẳng qua ta cảm thấy ngươi nên cho hắn một cơ hội.

Bà lão tóc bạc trắng đón nhận ánh mắt của Lôi La Lâm chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận