Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2885: Địa Phủ Hiện

- Ngươi hiểu như thế cũng được.

Cường giả Vân tộc kia lãnh đạm nói.

- Có lẽ ngươi không biết chúng ta đã tập kết bao nhiêu cao thủ? Ta có thể nói cho ngươi biết, đừng nói Nguyệt tộc chỉ có mười vạn tộc nhân, cho dù các nàng có hai mươi vạn tộc nhân cũng không thể ngăn nổi đại quân của chúng ta.

- Nguyệt tộc đi đến được này hôm nay, ngươi nghĩ Nguyệt tộc sẽ không có lá bài tẩy sao?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Chúng ta đã dám công khai tiến công Nguyệt tộc, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta không có phòng bị?

Cường giả Vân tộc kia nhìn Diệp Hạo nói.

- Chúng ta đã đánh giá thực lực của Nguyệt tộc rất cao, nhưng bây giờ xem ra Nguyệt tộc cũng không mạnh như tưởng tượng.

- Nếu Nguyệt tộc có ba mươi vạn tộc nhân thì sao?

Remy lạnh lùng nói.

- Ba mươi vạn tộc nhân?

Cường giả Vân tộc kia khẽ giật mình.

Sau một khắc hắn liền thấy từng tướng sĩ Nguyệt tộc khí huyết như long đi ra từ không gian thứ nguyên.

Quan trọng là hơn ba mươi vạn Thần Hoàng này vậy mà không có người nào thấp hơn Thần Hoàng trung giai.

- Gì thế này?

- Làm sao Nguyệt tộc lại vẫn còn ẩn tàng quân đội đông như vậy?

- Những quân đội này là sao?

Các tộc khác đều kinh hãi.

- Giết, giệt sạch người xâm nhập.

Trong bầu trời vang lên thanh âm của Lôi La Tư.

Sau khi ba mươi vạn Thần Hoàng hiện thân, nguyên một đám vọt vào quần chiến.

Ưu thế mà Chuẩn tộc có ban đầu lập tức mất sạch, hơn nữa dần dần bọn họ còn bị áp chế.

- Các ngươi còn chưa ra tay?

Giữa thiên địa vang lên một thanh âm lạnh lùng.

Tất cả cao tầng Nguyệt tộc đều run lên.

Trong bóng tối vẫn còn có thế lực ẩn núp?

Nếu như vậy Nguyệt tộc thật sự gặp nguy hiểm.

Một cái hô hấp trôi qua.

Hai cái hô hấp trôi qua.

Ba cái hô hấp trôi qua.

Giữa thiên địa vẫn không có bất kỳ thế lực nào xuất hiện.

- Các ngươi không nghĩ đến việc chia phần à?

Một lão giả mặc áo bào tím đứng ở trên đám mây, trong mắt tràn ngập tia rét lạnh.

Răng rắc!

Thiên địa đột nhiên nứt ra một lỗ hổng lớn, từ trong đó phun ra ánh sáng u ám.

Sắc mặt Lôi La Lầm lập tức trầm xuống.

- Không ngờ các ngươi lại cấu kết với U Minh.

- Kể từ hôm nay U Minh không còn là U Minh nữa.

Một giọng nói già nua vang lên ầm ầm, phảng phất như tiếng nói của trời.

Ngay sau đó từ khe nứt đi ra từng tướng sĩ trong tay cầm chiến qua.

Trên người những tướng sĩ kia mặc áo giáp cổ xưa.

Trên những áo giáp in hằn dấu vết của năm tháng.

Ngay nháy mắt nhìn thấy những chiếc áo giáp kia, sắc mặt Diệp Hạo trở nên ngưng trọng hẳn lên.

- Những chiếc áo giáp kia có gì khác biệt sao?

Remy nhẹ giọng dò hỏi.

- Nếu như ta đoán không sai, những chiếc áo giáp kia là chiến giáp tăng gấp bội trong truyền thuyết.

- Nghĩa là sao?

- Chiến giáp tăng gấp bội là chiến giáp có thể trưởng thành, nó sẽ tăng theo tu vi của tu sĩ.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Sau khi mặc vào chiến giáp này, ngươi có thể tiếp nhận được pháp lực gấp mấy lần cực hạn của mình, về phần có thể tăng bao nhiêu lần thì phải nhìn vật liệu luyện thành trân quý cỡ nào.

Diệp Hạo nhìn Remy nói.

- Chỉ là dù yếu nhất cũng có thể tiếp nhận được pháp lực gấp hai lần cực hạn của mình.

Nghe đến đây, sắc mặt Remy hoàn toàn thay đổi.

Thế thì còn đánh gì nữa?

Cùng cấp bậc Nguyệt tộc căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

Bởi vì người ta hoàn toàn không thèm để ý đến công kích của các nàng.

- Chiến qua trong tay bọn họ cũng không hề đơn giản.

Remy thấp giọng nói.

Diệp Hạo nhìn một hồi nhịn không được biến sắc nói.

- Chiến qua trong tay bọn họ có Thái Huyền Kim Tinh dung nhập vào, mà Thái Huyền Kim Tinh lại là vật liệu Cấm Kỵ cấp.

- Như vậy há chẳng phải đồng nghĩa với việc về phương diện đối kháng pháp bảo, chúng ta cũng không phải là đối thủ của bọn họ sao?

- Ngươi đoán đúng rồi.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Sau mười mấy hơi thở, từ không gian liệt phùng đi ra mười vạn tướng sĩ.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt cao tầng Nguyệt tộc đều trở nên khó coi.

Vì sao?

Mười vạn tướng sĩ Địa Phủ này, hai mươi vạn tướng sĩ phía Nguyệt tộc chưa hẳn có thể đỡ nổi.

Nói cách khác, ưu thế mà Nguyệt tộc mới lấy được đã không còn sót lại chút gì.

- Những người không liên quan, bây giờ có thể rời đi.

Lúc này, một thân ảnh già nua đi ra từ không gian liệt phùng.

Thân ảnh kia cưỡi một đầu minh thú hắc sắc.

Hắn mặc một chiến giáp vừa dày vừa nặng, trong hai tròng mắt loé lên u quang.

- Cặn vã, ngươi mau rời đi đi.

Remy lập tức nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.

Diệp Hạo nhìn Remy một cái nói.

- Tên chết tiệt nhà ngươi, ngươi có biết nếu bây giờ ngươi không đi thì sẽ không còn cơ hội khác đâu.

Remy đẩy Diệp Hạo một cái.

- Muốn đi thì cùng đi.

- Ta là tiểu công chúa của Nguyệt tộc.

- Nhưng ngươi cũng là nữ nhân mà ta đã xác nhận từ đầu.

- Ngươi.

Toàn trường đều ngẩn ra.

Có lầm hay không vậy?

Đây đang là tộc chiến đấy.

Hai người cái ngươi biến nơi này thành gì rồi?

- Ta không có tính nhẫn nại đâu.

Lúc này, lão giả cưỡi minh thú lạnh nhạt nói.

- Ta nghĩ lần này ngươi sẽ không để ý đâu nhỉ.

Khiến tu sĩ toàn trường không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói câu này.

Chẳng lẽ Diệp Hạo muốn chết sao?

Hắn không biết lão giả kai là nhân vật đại biểu của Địa Phủ sao?

Khi rất nhiều tu sĩ cảm thấy vị kia sẽ dùng một bàn tay chụp chết Diệp Hạo, không ngờ lão giả kia lại nói.

- Ta cho ngươi một phút.

Cái gì?

Ngươi nói cái gì?

Cho Diệp Hạo một phút?

- Diệp Hạo, thế này là thế nào?

Remy cực kỳ nghi ngờ hỏi.

- Rời theo ta.

Diệp Hạo dắt theo bàn tay nhỏ của Remy nói.

- Ngươi ở đây cũng không có tác dụng gì đâu.

Remy vừa mới định nói, Lôi La Lâm đã mở miệng nói.

- Remy, ngươi đi cùng Diệp Hạo đi.

- Mẫu thân.

Tâm thần Remy run lên nói.

- Nghe lời.

Lôi La Lâm nghiêm túc nói.

Remy trầm mặc một hồi rồi khẽ gật đầu một cái.

Mà đúng lúc này lão giả kia lại lắc đầu.

- Diệp Hạo, ngươi có thể rời đi, nhưng ngươi không thể mang theo nàng rời đi.

- Vì sao?

- Tương lai nàng có thể đạt tới trình độ giống ta, bởi vậy lầ này nàng chính là đối tượng trọng điểm phải giết chết.

- Có thể nể chút mặt mũi được không?

Đối phương trầm mặc không nói.

Diệp Hạo nói xong, thân ảnh mặc áo bào tím đứng trên đám mây cười lạnh nói.

- Sùng Minh, dù gì ngươi cũng là một trong những hộ đạo giả của Địa Phủ, là sự tồn tại chí cao vô thượng ở giữa Thiên Địa này, sẽ không kiêng dè một tiểu tử Nhân tộc đấy chứ?

- Vậy ngươi xuất thủ đi.

Lão giả kia nhìn đối phương một cái nói.

Nghe vậy thân ảnh mặc áo bào tìm nhìn về Diệp Hạo một hồi nói.

- Tiểu tử, sau lưng ngươi là ai?

- Lông dẹt, sau lưng lão tử là ai không liên quan gì tới ngươi.

Diệp Hạo nhìn đối phương một cái nói.

Diệp Hạo nhìn không thấu bản tôn của vị này, nhưng kim thân đã sớm xem thấu.

Lão tổ Chuẩn tộc.

Đây cũng là lý do vì sao Diệp Hạo lại gọi hắn là lông dẹt.

Lão tổ Chuẩn tộc ngây ngẩn cả người.

Cao tầng Nguyệt tôc cũng ngây ngẩn cả người.

Tu sĩ toàn trường ngây ngẩn cả người.

Có cần hung hãn vậy không?

Dù gì lão tổ Chuẩn tộc cũng là Siêu Thoát cảnh đấy.

Giữa Thiên Địa này chính là đại nhân vật.

Sao ngươi có thể gọi hắn là lông dẹt được chứ?

- Tự tìm cái chết.

Lão tổ Chuẩn tộc tức giận.

Hai con mắt của hắn loé ra uy áp khủng bố vô biên.

Uy áp đó khiến trật trự cũng phải sụp đổ, đến quy tắc cũng khó mà duy trì được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận