Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2886: Cho Chút Thể Diện

Giờ khắc này toàn bộ tu sĩ Nguyệt Thần đảo đều cảm thấy linh hồn của mình bị thiêu đốt.

Phả kháng?

Xin lỗi!

Ngay lúc này đây bọn họ chính là những chú cá trên thớt.

Không!

Còn đáng thương hơn cả tưởng tượng nữa.

Có trên thớt còn có thể giãy giụa.

Mà bọn họ ngay cả năng lực giãy giụa cũng không có.

Việc duy nhất mà bọn họ có thể làm chính là chờ đợi tử vong đến.

Trong lòng bọn hắn vô cùng bi ai.

Bọn họ cũng không phải là tu sĩ thông thường.

Mà là cường giả Thần Hoàng cấp.

Nhưng bây giờ ngay cả một ánh mắt của đối phương cũng không thể chống lại được.

Mắt thấy ánh măt kia đánh xuống Nguyệt Thần đảo, Lôi Lâm La liền vung tay lên, một ánh sáng nhu hoà bao phủ Nguyệt Thần đảo ở bên trong.

Tiếp đó, những tướng sĩ xâm lấn Nguyệt Thần đảo lặng yên không một tiếng động mà bỏ mạng.

- Chuẩn, ngươi phá hư quy củ.

Bên trong mắt phượng của Lôi Lâm La loé lên hàn mang, gằn từng chữ nói.

- Vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì thế?

Lão tổ Chuẩn tộc cười lạnh nói.

- Phá hư quy củ, đương nhiên cũng phải chịu trừng phạt.

Lôi La Lâm lãnh dạm nói.

- Ngươi coi Nguyệt tộc ta là cái gì?

- Lôi La Lâm, cường giả Siêu Thoát cảnh tới đây hôm nay có sau người, mà Nguyệt tộc tính cả ngươi cũng chỉ có ba cường giả Siêu Thoát ảnh, ta thật sự rất muốn biết Nguyệt tộc các ngươi làm sao có thể chiến thắng trận này.

Lão tổ Chuẩn tộc lãnh đạm nói.

- Ai nói cho ngươi Nguyệt tộc ta chỉ có ba cường giả Siêu Thoát cấp?

Lôi La Lâm nói đến đây mới hài hước nhìn lão tổ Chuẩn tộc nói.

- Nếu như ta đoán không nhầm, bây giờ Chuẩn tộc hẳn đã bị huỷ diện rồi nhỉ.

- Cái gì?

Sắc mặt lão tổ Nguyệt tộc lập tức biến đổi.

Hắn cẩn thận cảm ứng một hòi, thân thể cao lớn run lên.

- Ta với Nguỵet tộc các ngươi, không đội trời chung.

- Từ khi Chuẩn tộc các ngươi suất lĩnh đại quân đến tiến công Nguyệt tộc ta, giữa chúng ta đã kẻ sống kẻ chết.

Lôi Lâm La nói đến đây lại nhìn về phía lão tổ Vân tộc, Bái tộc, Ngạc tộc, Mãnh tộc.

- Nếu các ngươi không rút quân, sát thủ của Nguyệt tộc sẽ tiến tới tộc của các ngươi.

Nghe vậy sắc mặt của bốn lão tổ kia đều biến đổi.

Đáng chết!

Không ngờ Nguyệt tộc còn có một sát thủ Siêu Thoát cấp.

Những tộc như Vân tộc không có ba Siêu Thoát cấp toạ trấn giống Nguyệt tộc.

Có thể nói vị sát thủ kia hoàn toàn có thể giết sạch sẽ tộc của bọn họ.

Về phần phục sinh?

Chạy từ nơi này về cần bao nhiêu thời gian?

Phục sinh cũng phải trong thời gian quy định.

Vượt quá thời gian này, cho dù là cường giả Siêu Thoát cấp bọn họ cũng không làm được chuyện gì.

- Chỉ cần chúng ta nhanh chóng xử lý Nguyệt tộc, chúng ta sẽ có thể phục sinh được tộc nhân đã chết.

Lúc này vị lão giả của Địa Phủ chậm rãi mở miệng nói.

- Từ đây chạy tới Chuẩn tộc cần hai canh giờ, ngươi cảm thấy ta còn có thể kéo dài thời gian được sao?

Lão tổ Chuẩn tộc lãnh đạm nói.

Lão tổ Chuẩn tộc cảm thấy tên Địa Phủ kia đứng nói chuyện không biết đau eo hay sao?

Tu vi của lão tổ Chuẩn tộc chỉ là Quá Khứ cảnh trung kỳ, tu vi này chỉ có thể phục sinh được tu sĩ vẫn lạc trong vòng hai canh giờ.

- Hai canh giờ.

Lão giả Địa Phủ kia nghiêm mặt nói.

- Trong hai canh giờ nếu không thể đánh bại được Nguyệt tộc, ta sẽ đi theo ngươi trở về Chuẩn tộc, thế nào?

- Hai canh giờ?

Mặt mũi lão tổ Chuẩn tộc tràn đầy khiếp sợ nói.

- Ngươi… ngươi đạt tới Quá Khứ cảnh đỉnh phong?

- Ta đúng thật đã dạt tới Quá Khứ cảnh đỉnh phong.

Lão giả Địa Phủ kia gật đầu nói.

- Bởi vậy ta chắc chắn có thể cứu sống tộc nhân của ngươi.

- Có thể tới kịp được sao?

Lão tổ Vân tộc trầm ngâm một chút nói.

- Tốc độ của ta nhanh hơn các ngươi.

Lão giả Địa Phủ kia thản nhiên nói.

Nghe vậy đám người Vân tổ, Bái tổ, Chuẩn tổ, Ngạc tổ rơi vào trầm tư.

Đây là một lựa chọn khó khăn.

Nếu trong hai canh giờ có thể đánh bại được Nguyệt tộc thì không sao.

Nhưng nếu đến lúc đấy vẫn bị cuốn lấy, tộc của bọn họ rât có khả năng hoàn toàn biến mất và rơi vào dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.

- Làm.

Ngạc tổ bỗng nhiên nói ra.

- Dù sao Sùng Minh cũng có tu vi Siêu Thoát cảnh đỉnh phong, ta không tin Nguyệt tộc có nhân vật cấp bậc này.

- Tu vi của Lôi Lâm La ta xem không thấu, ta lo nàng cũng ở cấp bậc này.

- Dù cấp bậc của nàng cao thì đã thế nào? Cuối cùng Lôi La Lâm cũng do Sùng Minh ứng phó.

- Chúng ta chỉ cần ứng phó với Lôi Thanh Thuý và Lôi Vân Thuỷ là được rồi.

- Trong thời gian ngắn phải hạ bệ được hai người này.

Rất nhanh đám người Vân tổ đã đạt thành hiệp nghị.

Đó chính là xuất thủ.

Đến lúc này rồi mà không thừa thắng xông lên, chẳng lẽ còn chờ đến tương lai Nguyệt tộc đánh tàn từng tên sao?

Hơn nữa ba người Nguyệt tộc có thể kéo chân được bọn họ sao?

Nói đùa cái gì?

- Diệp Hạo, ngươi có thể rời đi.

Lúc này Sùng Minh nhìn Diệp Hạo nói.

- Kỳ thật ta cảm thấy sinh tử của Remy cũng không quá quang trọng, không phải sao?

Diệp Hạo Sùng Minh, bình tĩnh nói.

- Dù sao hiện giờ nàng cũng chỉ là Thần Hoàng trung giai mà thôi, muốn trưởng thành đến tình trạng của ngươi, còn không biết phải cần thêm bao nhiêu thời gian nữa.

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đạo lý này ta tin ngươi cũng hiểu.

Sùng Minh nghiêm túc nói.

- Diệp Hạo, năm đó ngươi tự tiện xông vào Địa Phủ, ta nghĩ đã rất nể mặt ngươi rồi. Hôm nay t cho ngươi thêm mấy bậc thang, ngươi cứ cứng đầu như vậy thật sự không tốt đâu.

- Nếu ta nhất qiyeets muốn mang theo Remy đi thì sao đây?

- Vậy ta chỉ có thể xin lỗi ngươi mà thôi.

Nghe đến đây Remy vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Diệp Hạo.

- Ai bảo ngươi cứu ta chứ, ngươi mau rời đi.

- Năm đó ngươi nếu đã cho ta mặt mũi, vậy hôm nay lại thêm một lần, thế nào?

Sùng Minh đang định nói gì đó, bỗng bên người Diệp Hạo đột nhiên xuất hiện một hư ảnh.

Toàn thân thân ảnh này tràn ngập khí thế khiến cả thế giới đều phải run rẩy chấn động.

Kim quang lên như điều gặp gió vọt thẳng lên cửu trọng thiên.

Thân ảnh kia dù không nói môt lời, nhưng uy thế trên người hắn lại khiến những tu sĩ ở đây phải biến sắc.

Sắc mặt Sùng Minh lập tức thay đổi.

- Siêu Thoát đỉnh phong.

Năm đó Sùng Minh mơ hồ thấy bên người Diệp Hạo có Siêu Thoát cảnh đỉnh phong đi theo, đây cũng là lý do vì sao Sùng Minh không nói hai lời liền đưa cho Diệp Hạo một linh thú Cửu U.

Mà bây giờ cái suy đoán đó rốt cục cũng được chứng minh.

Cao tầng Nguyệt tộc bên này lại cảm thấy vừa sợ hãi lẫn vui mừng.

Nếu Nguyệt tộc có được viện trợ cường đại này, vậy Nguyệt tộc sẽ không bị phả huỷ nữa.

Chỉ là vẻ mặt của đám cao tầng Lôi La Lâm lại vô cùng nghiêm túc.

Diệp Hạo có khả năng giúp Nguyệt tộc sao?

Đáp án dĩ nhiên là không rồi.

Dù sao trước đó Nguyệt tộc cũng đối đãi không hề tốt lành gì với Diệp Hạo.

- Diệp Hạo, ngươi có ý gì?

Sau một lúc, Sùng Minh nghiêm mặt hỏi.

- Nguyệt tộc sống chết không liên quan tới ta, nhưng ta muốn bảo hộ cho Remy chu toàn.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Sùng Minh trầm ngâm một hồi nói.

- Được rồi, ngươi mang Remy rời đi đi.

Lúc này nếu vị bên cạnh Diệp Hạo tham gia vào, phần thắng bên phía bọn họ sẽ giảm bớt đi ít nhiều.

Bởi vậy để Diệp Hạo rời đi là lựa chọn tốt nhất.

- Cứ như vậy mà thả hắn rời đi?

Lão tổ Chuẩn tộc bí mật truyền âm hỏi.

- Nếu không thì sao đây?

Sùng Minh nhìn hắn một cái nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận