Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2887: Đông Kiếm

- Tương lai khi Remy trưởng thành, thực lực sẽ không kém chúng ta.

Lão tổ Chuẩn tộc híp mắt nói.

- Hơn nữa đây là thời đại hoàng kim trước nay chưa từng có, ai có thể cam đoan tương lai Remy không đạt được Tương Lai cảnh chứ?

- Chẳng lẽ ngươi muốn vị sau lưng Diệp Hạo tham dựa vào lúc này sao?

Sùng Minh lãnh đạm nói.

- Ý của ngươi là…

Lão tổ Chuẩn tộc vừa mới nói đến đây, Sùng Minh đã ngắt lời hắn.

- Ra tay đi, lúc này đừng giấu giếm gì hết, ngươi nên biết ta phải vội vã trở về là vì cái gì.

Lời nói của Sùng Minh khiến lão tổ Chuẩn tộc phải nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng hắn cũng khôgn thể làm gì được.

Ai có thể ngờ rằng thực lực Nguyệ tộc lại cường hãn đến mức này chứ?

- Ra tay đi.

Lão tổ Vân tộc nói xong, sáu cường giả Siêu Thoát cảnh đồng loạt nhào về phái ca cường giả Cấm Kỵ của Nguyệt tộc.

Ngoại trừ Lôi La Lâm ra, dù là Lôi Thanh Thuỷ hay Lôi Vân Thuỷ đều bị bức đến mức lui lại phía sau.

Chỉ là, bị bức lui cũng là chuyện bình thường.

Dù sao các nàng đối mặt là hai, thậm chí là ba cường giả cùng cấp bậc.

Giết!

Nhìn thấy đám người Lôi La Lâm bị cuốn lấy, đại quân liên minh cũng bắt đầu tấn công về phía tướng sĩ Nguyệt tộc.

Lúc này thực lực cường đại của Địa Phủ được bộc lộ hoàn toàn≥

Dù đối mặt với Nguyệt tộc cường hãn vẫn có thể nghiền ép như cũ.

Nguyệt tộc liên tục bại lui!

Nhìn thấy một màn này, Remy nắm lấy cánh tay Diệp Hạo.

- Cặn bã, ngươi có thể giúp Nguyệt tộc, được không?

Remy thấy Diệp Hạo không trả lời, liền muốn quỳ ở trước mặt Diệp Hạo.

Diệp Hoạ kéo cánh tay của Remy lại.

- Bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ.

- Là sao?

- Ta vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Vì sao đám người Vân tộc lại muốn huỷ diệt Nguyệt tộc của các ngươi? Phải biết Nguyệt tộc có nhiệm vụ đóng giữ biên cương.

Nguyệt tộc có thể làm một việc tốn công mà không mang lại kết quả gì sao?

- Cặn bã, ngươi biến thành kẻ xấu.

Remy nhìn Diệp Hạo một cái yên lặng nói.

Nguyệt tộc có thể làm một việc tốn công mà không mang lại kết quả gì sao?

Đáp án dĩ nhiên là không rồi.

Nguyệt tộc đóng giữ biên cương thật ra có lợi ích cực lớn.

Nếu không Nguyệt tộc đã rời khỏ biên cương từ lâu rồi.

- Ta không hề nghĩ đến việc ngấp nghé cơ duyên của Nguyệt tộc các ngươi.

Diệp Hạo thản nhiên nhìn Remy nói.

- Những năm này Nguyệt tộc các ngươi trấn giữ biên cương, coi như không có công lao cũng có khổ lao.

Remy khẽ giật mình.

Nàng không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói lời như vậy.

- Hơn nữa ngươi không cần lo lắng an nguy của Nguyệt tộc.

- Vì sao?

- Bởi vì nếu Nguyệt tộc thật sự gặp phải nguy hiểm, mẫu thân của ngươi đã mở miệng cầu viện ta từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ ta vẫn chưa nhận được bất kì tín hiệu cầu cứu gì từ mẫu thân của ngươi.

- Mẫu thân của ta rất cố chấp.

- Dù cố chấp đến mấy cũng sẽ không để nó ảnh hưởng đến vấn đề tồn vong của của tộc mình.

- Lỡ như thì sao?

- Không có lỡ như.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi biết Nguyệt tộc ngươi mạnh nhất ở đâu không?

- Cái gì?

- Thông gia.

- Thông gia?

Remy có chút hoang mang nói.

- Những năm này Nguyệt tộc các ngươi nhờ việc thông gia đã trói rất nhiều văn minh vào.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Mà một vài nam tử đã từng dây dưa với Nguyệt tộc các ngươi đã tu hành đến đỉnh phong từ lâu.

Remy lập tức trừng lớn hai mắt.

- Ý của ngươi là…

- Dù những nam tử kia không tiếp xúc với Nguyệt tộc các. Ngươi, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc bọn họ không quan tâm đến chuyện của Nguyệt tộc.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Hãy chờ xem, rất nhanh thôi, rất nhiều cường giả Siêu Thoát cấp sẽ tới đây.

Diệp Hạo nói xong, từ chân trời phía xua xuất hiện một tia kiếm quang.

Kiếm quang sáng chói toả khắp.

Trước kiếm quang kia, toàn bộ vũ trụ cũng phải ảm đạm.

Xoát!

Chỉ là trong nháy mắt tia kiếm quang kia đã chém vào người lão tổ Mãnh tộc.

Máu tươi chảy ròng ròng.

- Ai!

Đáp lịa lão tổ Mãnh tộc là tia kiếm quang thứ hai.

Nếu như nói tia kiếm quang thứ nhất sáng chói toàn bộ thiên địa, vậy tia kiếm qunag thứ hai chính là kinh diễn toàn bộ thế gian.

Lão tổ Mãnh tộc thậm chí không kịp phản ứng gì, thân thể hắn đã bị tia kiếm quang kia oanh thành mảnh vỡ.

Bái tổ và Ngạt tổ cùng vây công Lôi Thanh Thuý với hắn cũng sợ hãi lùiqua một bên.

Lôi Thanh thuỷ nhìn về phía xa xa, hai hàng nước mắt nhanh chóng chảy xuống.

- Đông Kiếm.

Đông Kiếm?

Nghe được cái tên này, đám người Bái tổ và Ngạc tổ đều rùng mình.

Vì sao?

Từ nhiều năm trước Đông Kiếm đã đạt đến đỉnh phong chi cảnh, hơn nữa Đông Kiếm còn là một kiếm tu.

Lực công kích của kiếm tu chính là thiên hạ vô song.

Điều này cũng không phải nói chơi.

- Thanh Thuỷ, ngươi có nguyện ý quên đi tất cả, đi theo ta được không?

Từ phía chân trời xa xôi vang lên một giọng nói già nua.

Ánh mắt Lôi Thanh Thuỷ giãy dụa, sau một lúc vẫn lắc đầu một cái nói.

- Tổ huấn không thể trái.

- Hay cho một câu tổ huấn không thể trái.

Lôi Thanh Thuỷ nói xong, phía trên Nguyệt tộc xuất hiện một lão giả tóc trắng người mặc kiếm bào.

Từ hai con mắt của hắn phóng ra ý giận ngút trời.

Hắn giống như một ngọn núi lửa nóng bỏng.

Bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

- Đông Kiếm, chỉ cần Nguyệt tộc bị huỷ diệt, Lôi Thanh Thuỷ sẽ có thể theo ngươi rời đi.

Ngạc tổ lôi kéo nói.

Răng rắc!

Hai ánh mắt kinh khủng nặng nề như thái sơn đáp xuống trên thân Ngạc tổ.

Ngạc tổ ở giữa không trung lảo đảo lùi lịa mười mấy mét mới ngừng lại được.

- Đông Kiếm, ngươi…

Ngạc tổ nhịn không được biến sắc.

- Nguyệt tộc huỷ diện, ngươi nghĩ Thanh Thuỷ còn có thể sống một mình sao?

Đông Kiếm hừ lạnh một tiếng nói.

- Thức thời thì cút đi.

Cút.

Trong lòng Ngạc tổ dâng lên sát ý kinh người.

Từ khi hắn trở thành Siêu Thoát cảnh đến giờ, chưa có ai dám nói chuyện với hắn như thế.

Chỉ là đối mặt với Đông Kiếm, hắn thật sự vẫn không thể làm gì được.

Vì sao?

Đông Kiếm chỉ có một mình, không hề cố kỵ gì.

Ngươi cũng không thể lấy tộc của Đông Kiếm ra uy hiếp hắn được.

Hơn nữa sức chiến đấu của Đông Kiếm lại cực kỳ cao, Ngạc tổ căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Bây giờ mà ngươi dám hận?

Hăn tin chỉ cần hắn dám nói một câu hận, Đông Kiếm chắc chắn sẽ ra tay.

Ngạc tổ không khỏi nhìn về phía đám người Vân tổ.

Ánh mắt đám người Vân tổ đều lập loè.

Sau mười cái hô hấp, đám người Vân tổ đều không hẹn mà cùng lui đi.

Đánh thế nào nữa?

Không có cách nào đánh.

Thực lực của Đông Kiếm mạnh đến mức dù là Sùng Minh cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Lão tổ Mãnh tộc đã bị trọng thương.

Bốn người bọn họ dù liên thủ cũng chưa chắc có thể đỡ nổi Đông Kiếm.

Hơn nữa, Lôi Thanh Thuỷ và Lôi Vân Thuỷ cũng không dùng để trang trí.

Đại quân ngũ tộc lần lượt rút lui, Sùng Minh cũng không thể không hạ lệnh rút lui theo.

- Tiền bối, sao đi nhanh thế?

Diệp Hạo nhìn Sùng Minh chào hỏi.

- Không đi, ở lại ăn cơm à?

Sùng Minh liếc nhìn Diệp Hạo một cái.

- Nếu tiền bối không chê ta chiêu đãi.

- Tiểu tử ngươi cũng thật thú vị.

Sùng Minh vừa cười vừa nói.

- Tiền bối, chiến giáp và chiến qua mà Địa Phủ các ngươi chế tạo có thể cho ta một ít được không?

Lời nói kế tiếp của Diệp Hạo khiến nụ cười trên mặt Sùng Minh phải cứng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận