Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2888: Thủ Đoạn Kinh Thiên

- Tiểu tử, lần trước ngươi đã có được Cửu U chi linh, bây giờ lại đánh chủ ý đến pháp bảo của Cửu U sao?

Sùng Minh tức giận nói.

- Không phải do ta cảm thấy tiền bối thân thiết sao?

Diệp Hạo cừoi hắc hắc nói.

Thân thiết?

Sùng Minh giật mình.

Hắn thân thiết?

Làm sao có thể chứ?

Thân là thủ hộ giả của Địa Phủ, những năm này Sùng Minh giết người như ngoé.

Hắn nhìn Diệp Hạo một hồi, tiện tay vứt co Diệp Hạo một cái túi càn khôn.

- Trong cái túi càn khôn này có ba vạn bộ chiến giáp và ba bạn chuôi chiến qua.

Diệp Hạo bị choáng váng.

Trước đó hắn chỉ ôm thử vận may.

Dù sao giá trị của chiến qua và chiến giáp cũng quá lớn.

Sau khi Sùng Minh rời đi, ánh mắt cao tầng Nguyệt tộc nhìn Diệp Hạo tràn đầy lửa nóng.

Đây chính là pháp bảo do Địa Phủ thành chế tạo ẻa.

Ai mà không muốn chứ.

Vừa rồi binh lính địa phủ đã chứng minh uy năng của pháp bảo do Địa Phủ thành chế tạo ra.

Rõ ràng tu sĩ Nguỵêt tộc mạnh hơn bọn họ nhưng vẫn bị tướng sĩ Địa Phủ đè lên đánh.

Tất cả là bởi vì chiến giáp và chiến qua trên người bọn họ.

Mà bây giờ trên người Diệp Hạo lại có ba vạn bộ.

Chỉ là khi các nàng dừng lại trên ngươi kim thân bên cạnh Diệp Hạo, lửa nóng trong lòng bọn họ cũng bị dập tắt không ít.

- Diệp Hạo.

Lúc này ánh mắt của Đông Kiếm rơi vào trên người Diệp Hạo.

Diệp Hao ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Đông Kiếm.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Những chiến giáp và chiến qua kia có thể cho ta được không?

Đông Kiếm vừa cười vừa nói.

- Coi như ta thiếu ngươi một nhân tình, thế nào?

- Ngươi cảm thấy nhân tình của ngươi rất đáng tiền sao?

Kim thân đạm mạc nói.

Diệp Hạo không mở miệng, mà là để kim thân đáp lại.

- Ngươi chỉ mới bước chận vào Quá Khứ cảnh đỉnh phong mà thôi, nếu thật sự chién đấu ta nắm chắc trong vòng mười chiêu sẽ đánh bại ngươi.

Đông Kiếm nhìn kim thân một cái, nhẹn nhàng nói.

- Vậy đến đi.

Kim thân bước lên phía trước một bước, không một chút sợ hãi nói.

- Ngươi chắc chắc muốn khiêu khích ta?

Đông Kiếm đe doạ nhìn kim thân nó.

- Đông Kiếm, ta rất muốn biết vì sao ngươi lại thích làm một con chó liếm chủ như vậy?

Diệp Hạo nhịn không được nói ra.

Tu sĩ toàn trường đều kinh động.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nói Đông Kiếm là con chó liếm chủ?

Hắn không muốn sống nữa sao?

- Ngươi cho rằng ngươi cầm ba vạn bộ pháp bảo do Địa Phủ thành chế tạo, Lôi Thanh Thuỷ liền có thể theo ngươi đi sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Đừng uổng phí sức lực nữa, ngươi như vậy chỉ càng khiến ngươi trở nên hèn mọn hơn thôi.

- Diệp Hạo, ngươi cho rằng ta không dám động tới ngươi?

Đông Kiếm nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn ngập sát cơ.

Chỉ là trên người Diệp Hạo có khí huyết của kim thân bao phủ, vì vậy không hề đả thương được tới hắn.

- Ngươi thử động một chút xem.

Diệp Hạo nói đến đây, trong tay xuất hiênj một cái tinh thể hình thoi.

Khi Diệp Hạo phóng thích ra một tia uy áp trong đó, toàn bộ tu sĩ Nguyệt tộc, không, ngay cả những văn minh phụ cận, dù tu sĩ mạnh mẽ nhường nào, lúc này toàn bộ đề ngã xuống đất.

Lúc này Đông Kiếm cũng không còn duy trì được tư thái cao cao tại thượng như lúc trước nữa.

Hai đầu gối hắn run rẩy quỳ xuống.

Lôi La Lâm khó có thể che giấu vẻ kinh hãi trong mắt, nàng cũng không cam tâm mà quỳ xuống.

Chỉ trong nháy mắt, ngoại trừ Diệp Hạo và kim thân ra, toàn bộ mọi người đều quỳ xuống.

Loại cảm giác này giống như thánh thần xuất thế.

- Diệp Hạo, vật trong tay ngươi là gì?

Đông Kiếm toàn thân run rẩy nói.

- Ta đến từ Thần vực, ngươi cảm thấy đây là cái gì?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Đông Kiếm nói.

- Ai là người toạ trấn Thần vực, chắc ngươi không thể không biết được.

- Không phải Thời Gian Chi Chủ đang ở trong Luân Hồi sao?

- Vậy ngươi cũng biết vì sao Thời Gian Chi Chủ lại muốn vô Luân Hồi nhỉ.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Vì sao?

Đông Kiếm làm sao không biết được đây?

Bởi vì Thời Gian Chi Chủ đã đạt dến Kim Thế cảnh trong truyền thuyết.

Hắn muốn trùng kích Chúa Tể cảnh.

- Tinh thể hìn thoi này ẩn chứa một đòn của cường giả Kim Thế cấp, ta cũng muốn biết Đông Kiếm ngươi có thể tiếp nhận một kích này của ta được không?

Diệp Hạo vừa nói vừa id tới chỗ Đông Kiếm.

Đông Kiếm biến sắc.

Hắn có thể tiếp nhận sao?

Đáp án dĩ nhiên là khong rồi.

Một đòn của cường giả Kim Thees cảnh có thể khiến hắn bốc hơi khỏi thiên địa.

Ánh mắt Lôi Lâm La lộ ra vẻ bất an.

Nếu Diệp Hạo kích phát tinh thể hình thoi này,

Đông Kiếm chết là điều tất nhiên, thế nhưng Nguyệt tôc cũng không thể tồn tịa nữa.

- Diệp Hạo, đừng xúc động.

Thời khắc mấu chốt, Lôi La Lâm cũng mở miệng nói.

Nàng biết Đông Kiếm sĩ diện.

Nhưng chuyện này liên quan đến sự tồn vong của Nguyệt tộc.

Nàng không thể mang tồn vong của Nguyệt tộc ra làm trò đùa.

Nguyệt tộc có nội tình không?

Có.

Nhưng dù có vận dụng có cũng không thể ngăn được một đòn của cường giả Kim Thế cảnh.

Ánh mắt của Diệp Hạo không khỏi rơi trên người Lôi La Lâm.

- Lôi tộc trưởng, thiên thư mà ngươi lấy của ta khi nào mới trả lại đây?

Thiên thư?

Tu sĩ toàn trường đều xôn xao.

Thế lực biến thiên thư trên người Diệp Hạo có rất nhiều.

Nhưng không có một thế lực nào dám đi cướp doạt.

Vì sao?

Bởi vì thiên thư là do Lục Đạo chúa tể ban cho Diệp Hạo.

Ngươi đi cướp thiên thư của Diệp Hạo, chẳng lẽ không sợ Lục Đạo chúa tể trách tội sao?

Mặc dù Chúa Tể vẫn luôn không quan tâm, nhưng lỡ như Chúa Tể quan tâm đến chuyện này thì sao?

- Ta cầm thiên thư của ngươi lúc nào cơ chứ?

- Lôi tộc trưởng, thiên thư ngươi lấy của ta khi nào mới trả đây?

Diệp Hạo lại nói thêm một lần.

Sắc mặt Lôi La Lâm thanh đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn trả lại cho Diệp Hạo.

Nhìn thiên thư trong tay Diệp Hạo, trong mắt rất nhiều tu sĩ đều ngàn ngập lửa nóng.

Thiên thư ai mà không muốn nhìn cơ chứ?

Nhưng không ai dám đến tranh đoạt.

Muốn chết hay sao?

Không thấy ngay cả tộc trưởng Nguyệt tộc, Lôi La Lâm cũng phải nhận thua sao?

- Lôi tộc trưởng, còn Huyết đan ngươi lấy của ta thì sao?

Lôi La Lâm tức giận nói.

- Viên Huyết đan kia là cho nữ nhân của ngươi dùng.

- Lôi tộc trưởng, Huyết đan mà ngươi lấy của ta thì sao?

Lôi La Lâm nắm chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn đưa Huyết đan trả lai cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo khẽ vươn tay liền triệu hoán Mạt Lỵ tới bên người.

- Huyết đan cho ngươi.

Mạt LỴ chần chờ một chút, không biết có nên cầm hay không.

- Nếu như ngươi là nữ nhân của ta, đợi chút nữa ngươi theo ra rời đi.

Mạt Lỵ chấn động.

Hắn muốn dẫn mình rời đi.

- Diệp Hạo, Nguyệt tộc tuyệt đối không cho phép bất kỳ thế lực nào mang nữ tử của Nguyệt tộc ta đi.

- Thật ngại quá, bây giờ ngươi không có tư cách kì kèo mặc cả với ta.

Diệp Hạo liếc Lôi La Lâm một cái nói.

- Mạt Lỵ ta nhất định phải mang đi, đúng rồi, còn có Bối Đế.

Nói đến đây Diệp Hạo lại khống chế đưa Bối Đế đến bên cạnh hắn.

- Bối Đế, toàn bộ Nguyệt tộc đều biết ngươi là người dẫn đường của ta, sau khi ta rời đi, ngươi ở Nguyệt tộc cũng rất khó có thể đi tiếp.

Diệp Hạo nhìn Bối Đế nói khẽ.

- Cho nên ta tự quyết định mang ngươi đi.

- Mọi thứ đều nghe Diệp công tử.

Khiến ai cũng không ngờ rằng Bối Đế lại nói như vậy.

- Bối Đế, ngươi dám phản bội Nguyệt tộc?

Lô La Lâm cả giận nói.

- Tộc trưởng, từ khi mẹ ta bị Lục trưởng lão lấy tội danh vô lý ban cho cái chết, ta cũng không còn có hảo cảm gì với Nguyệt tộc nữa, hơn nữa, những năm khi ở Nguyệt tộc ta nhận phải nhận trào phúng nhục nhã cùng cực, đối với Nguyệt tộc ta có thể dùng bốn chữ để hình dung…căm ghét cùng cực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận