Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2894: Không Cho Nói Chia Tay

Ma Tổ!

Người năm đó bị Diệp Hạo phong ấn đuổi đi.

Đáng lẽ ra Ma Tổ rất khó có thể trở về Thần vực, bởi vì trong vũ trụ mênh mông, tiểu thế giới giam cầm hắn, chỉ là một tiểu thế giới thôi.

Nhưng bây giờ mới trôi qua bao lâu?

Không ngờ Ma Tổ lại lại trở về!

Chỉ là lúc này không giống ngày xưa, bây giờ Diệp Hạo cũng không quá kiêng kỵ Ma Tổ.

Thật ra Ma Tổ làm sao không hiểu đạo lý này?

Bằng không mà nói hắn đã trực tiếp giết tới Viêm Hoàng tông, cũng sẽ không áp dụng loại phương thức này.

- Làm sao bây giờ?

Cẩu Tôn hỏi.

- Đương nhiên là tìm ra Ma Tổ, sau đó giết chết.

Diệp Hạo không chút do dự nói.

Diệp Hạo vừa nói xong, thần niệm của kim thân liền tản ra bao phủ khắp bốn phương tám hướng, không qua bao lâu đã tìm ra được thân ảnh của Ma Tổ.

- Tìm được rồi.

Kim thân mở miệng nói.

- Ở nơi nào?

Diệp Hạo hỏi.

- Tuyên Cổ hoàng triều.

Kim thân nhẹ giọng trả lời.

- Tuyên Cổ hoàng triều?

Nghe được cái tên này, ánh mắt Diệp Hạo lóe lên.

Năm đó Mạc Vân Sơn gài bẫy Diệp Hạo, thiếu chút nữa Diệp Hạo đã bỏ mạng rồi.

Mối thù này Diệp Hạo không hề quên.

Chỉ là những năm này Diệp Hạo chưa kịp trả thù thôi.

- Nói đến đây ta mới nhớ rất lâu rồi không gặp Mạc Vân Sơn.

Khoé môi Diệp Hạo nhếch lên, cười lạnh nói.

Tuyên Cổ hoàng triều!

Lúc các đại thế lực ở Thần vực tranh bá, Tuyên Cổ hoàng triều đã tuyên thệ thần phục Thiên Không thành.

Bởi vậy Tuyên Cổ hoàng triều trên danh nghĩ là thế lực phụ thuộc của Thiên Không thành.

Lúc Diệp Hạo và Cẩu Tôn xuất hiện ở phía trên Tuyên Cổ hoàng triều, đám người Mạc Vân Sơn đều trở nên bất an.

- Diệp tông chủ, sao ngươi lại có thời gian đến Tuyên Cổ hoàng triều ta thế?

Một thân ảnh mặc áo bào màu vàng đồng hành với nhiều cao tầng đi tới phía Diệp Hạo.

- Ma Tổ đâu?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Nghe vậy, sắc mặt của Hoàng Chủ Tuyên Cổ hoàng triều chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

- Diệp tông chủ, ta không biết ngươi đang nói cái gì?

- Ma Tổ, đừng trốn nữa.

Diệp Hạo nhìn phía đông nam Tuyên Cổ hoàng triều nói.

Không có ai trả lời.

Chắc chắn sẽ không đáp lại rồi.

Nếu Ma Tổ đáp lại, cũng đồng nghĩa với việc Tuyên Cổ hoàng triều cấu kết với Ma Tổ là sự thật.

Sau này Tuyên Cổ hoàng triều làm sao có thể lăn lộn nữa đây?

- Diệp Hạo, Tuyên Cổ hoàng triều không phải là nơi mà ngơi phách lối càn rỡ.

Lúc này Mạc Vân Sơn đứng dậy, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Hạo.

Xoát!

Hai con mắt Diệp Hạo loé lên ánh mắt đáng sợ.

Ánh mắt như nắng gắt, có thể diệt tất cả.

Ngay lập tức, thân thể của Mạc Vân Sơn bị hoà tan ra, cho dù là linh hồn của hắn cũng vô cùng ảm đạm, tựa hồ lúc nào cũng có thể tiêu tán theo chiều gió.

Toàn trường xôn xao.

Phải biết Mạc Vân Sơn cũng có tiềm lực cường giả Cấm Kỵ đấy.

Hơn nữa bàn vê tu vi, Mạc Vân Sơn cũng không kém hơn Diệp Hạo.

Nhưng vì sao chênh lệch giữa bọn họ lại lớn thế?

- Diệp Hạo, sao ngươi có thể mạnh như vậy?

Mạc Vân Sơn sợ hãi nhìn Diệp Hạo.

- Bởi vì ngươi là cóc ngồi đáy giếng.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Khi ngươi ra khỏi Thần vực, ngươi sẽ biết dạng người như ngươi, chẳng là cái thá gì cả.

Mạc Vân Sơn chấn động.

- Được rồi, có một số việc ngươi không nên biết thì hơn.

Diệp Hạo nói xong cũng không còn hứng thú nói chuyện với Mạc Vân Sơn nữa.

Ngay sau đó ánh mắt của hắn lại quay về phía đông nam Tuyên Cổ hoàng triều.

- Ma Tổ, ngươi còn muốn trốn tới khi nào?

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Đúng lúc này một âm thanh như chuông bạc vang lên giữa thiên địa.

- Diệp tông chủ, ngươi tự mình giáng lâm đến Tuyên Cổ hoàng triều là có chuyện gì?

Diệp Hạo theo âm thanh nhìn sang.

Một nữ tử giống Thi Hoạ đồng hành với một lão già đi tới.

- Thi Họa.

Nhìn thấy Thi Hoạ trổ mã đình đình ngọc ngọc, ánh mắt Diệp Hạo lướt qua một tia vui mừng.

Xem ra Thi Âm bồi dưỡng Thi Hoạ thành một người rất ưu tú.

Nhưng ngay sau đó Diệp Hạo nhẹ nhàn nói.

- Ma Tổ âm mưu gài bẫy Thiên Thiên.

- Cái gì?

Thi Họa giật mình.

Mà lúc này Diệp Hạo nhìn về phía kim thân đang núp trong bóng tối một cái.

- Cút ra đây.

Kim thân chợt quát một tiếng.

Sau một khắc một thân ảnh tràn đầy ma khí bị kinh thân khống chế đến trước mặt Diệp Hạo.

Ma lực toàn thân Ma Tổ chuyển động không ngừng.

Nhưng dù Ma Tổ giãy giụa như thế nào vẫn không thể thoát khỏi khống chế của kim thân.

Trong mắt của hắn tràn đầy vẻ kinh hãi.

Đúng vậy.

Kinh hãi.

Trước đó Ma Tổ không hiện thân là bởi vì hắn kiêng kỵ Cẩu Tôn.

Cẩu Tôn không hề che giấu khí tức của mình, hắn liếc mắt là có thể thấy Cẩu Tôn đạt đến Vô Địch cảnh, trong trạng thái này hắn cũng không nắm chắc có thể đánh thắng được Cẩu Tôn.

Thế nhưng ai có thể ngờ rằng bên cạnh Diệp Hạo còn có một người mạnh hơn cơ chứ?

Chờ đã.

Bản thân hắn đã là Vô Địch cảnh.

Mà muốn mạnh hơn hắn, chẳng lẽ là Siêu Thoát cảnh trong truyền thuyết?

Hắn bản thân đã là vô địch cảnh.

Đúng vậy.

Chỉ có cảnh giới này mới có thể dễ dàng khống chế được hắn.

Nghĩ tới đây Ma Tổ cũng từ bỏ giãy dụa.

Bởi vì không cần thiết.

Nhìn thấy trong mắt Thi Hoạ không có vẻ gì là kinh ngạc, Diệp Hạo mới hiểu ra.

- Xem ra ngươi đã sớm biết quan hệ giữa Ma Tổ và Tuyên Cổ hoàng triều?

- Địa phủ chuẩn bị hành động, mẫu thân sắp không trấn áp được.

Thi Họa mím môi, ngay sau đó vẫn mở miệng nói.

- Ma Tổ là minh hữu của Thiên Không thành.

Ma Tổ dù gì cũng là Vô Địch cảnh.

Sự tham gia của hắn cực kỳ quan trọng.

- Chuyện Địa phủ sau này ta sẽ quản.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Viêm Hoàng tông muốn tham gia vào sao?

Thi Họa vui vẻ nói.

Có trời mới biết những năm này Thiên Không thành vì chống lại Địa Phủ đã bỏ cái giá đắt thế nào?

- Nói thế nào thì Thi Họa cũng là nữ nhân của ta.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Hiện tại nàng gặp phải khó khăn, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?

Khi nói lời này, giọng điệu của Diệp Hạo tràn đầy bá khí.

Nhưng nếu kim thân không tăng lên đến Siêu Thoát cảnh, dù thế nào đi nữa Diệp Hạo cũng không dám nói ra lời như vậy.

Mà bây giờ Diệp Hạo đã có lực lượng này, cũng có năng lực như vậy.

Trong đôi mắt đẹp của Thi Hoạ tràn đầy vẻ không thể tin tưởng nổi.

Nàng không ngờ Diệp Hạo sẽ nói lời như vậy?

Những năm này nàng cũng biết Thi Âm đã làm một vài chuyện có lỗi với Diệp Hạo, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nàng cũng chưa chắc có thể tha thứ cho Thi Âm.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại nguyện ý vứt bỏ hiềm khích lúc trước mà đi giúp Thi Âm.

Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

- Cẩu Tôn, gọi Thiên Thiên đến đây.

Diệp Hạo nhìn Cẩu Tôn nói.

Cẩu Tôn lên tiếng liền rời khỏi.

...

Lưu Thủy các!

Đây là một cửa hàng bán y phục nam.

Diệp Thiên Thiên sau khi đi vào liền giúp Hạo Dương chọn lựa y phục đắt tiền cho hắn.

Diệp Thiên Thiên có khái niệm về giá trị tiền bạc không?

Không có!

Vô luận là Diệp Hạo hay Hạo Nguyệt, hoặc là Đường Phiên Phiên đều sẽ cho nàng thật nhiều thật nhiều tiền.

Nói nàng là phú nhị đại giàu nhất Thần vực cũng không đủ.

- Thiên Thiên, y phục nơi này quá mắc, chúng ta vẫn không nên mua y phục ở đây thì hơn.

Hạo Dương đưa mắt nhìn giá cả trên y phục một cái rồi giật giật ống tay áo của Diệp Thiên Thiên, thấp giọng nói.

- Không sao.

Diệp Thiên Thiên nói xong lại cầm một bộ y phục đặt lên trên người Hạo Dương để ướm thử.

- Không tệ, bộ y phục này rất phù hợp với khí chất của ngươi.

- Thiên Thiên.

Hạo Dương nhận y phục rồi lại để ở trên bàn, hai tay hắn ấn vào trên bả vai Diệp Thiên Thiên.

- Ngươi nếu cứ như vậy sẽ khiến ta bị áp lực rất lớn.

- Sao vậy?

Nhìn thấy Hạo Dương thận trọng như vậy, Diệp Thiên Thiên không hiểu nói.

- Ta phát hiện chênh lệch giữa chúng ta quá lớn.

Nghe vậy Hạo Dương cười khổ nói.

- Ngươi tùy tiện tặng cho ta một bộ y phục, cũng có thể làm cho ta táng gia bại sản.

- Nhưng ta không quan tâm.

Diệp Thiên Thiên nói gấp.

- Nhưng ta quan tâm.

Hạo Dương kích động nói.

- Khi đối mặt với ngươi, ta tự thấy xấu hổ.

Diệp Thiên Thiên lập tức nắm lấy tay Hạo Dương.

- Hạo Dương, thật xin lỗi, ta không ngờ hành động của ta kích thích đến ngươi.

Hạo Dương buồn rầu nói nói.

- Ta nghĩ chúng ta vẫn nên chia tay thì hơn, thế giới của chúng ta không giống nhau, hơn nữa phụ thân ngươi cũng không thích ta.

- Thế giới không giống nhau chỉ cần sửa là được, phụ thân ta không thích ngươi, ta sẽ thuyết phục hắn.

Diệp Thiên Thiên nghiêm mặt nói.

- Hạo Dương, ta không cho phép ngươi nói lời chia tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận