Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2911: Thiên Ngoại Lai Khách.

- Ngươi đã nghĩ kĩ chưa?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Một khi ngươi từ bỏ, sau này sẽ không có thể xây lại Thuỷ quốc đâu.

- Nhiều năm nay năm nước bởi vì thuộc tính tương sinh tương khắc mà tranh đấu không ngớt, nếu ta thành lập Thuỷ quốc, vậy sẽ còn tiếp tục tranh chấp cùng với Hoả quốc.

Thủy Nhu nghiêm túc nói.

- Ta không muốn lại nhìn thấy cảnh sinh linh Nhân tộc đồ thán lần nữa.

- Ngươi đi gọi những tướng sĩ Thuỷ quốc đang ẩn núp tới đây.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Cảm tạ Diệp công tử.

Thủy Nhu kích động nói.

- Về phần vị trí Thánh Địa, chọn nơi giao nhau giữa hai nước các ngươi.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói.

Trong tình huống này, dù lựa chọn quốc đô nào cũng không phải là lựa chọn tốt.

- Tuân mệnh.

Đợi đến khi Thủy Nhu rời khỏi, Diệp Hạo mới gọi Phá Đạo Nhân ra.

- Tiền bối, ngươi là thủ hộ thần của Nhân tộc, ngươi xem bây giờ nên làm gì?

Diệp Hạo kể mọi chuyện cho Phá Đạo Nhân nghe rồi hỏi.

- Giết chết toàn bộ cường giả Cấm Kỵ của các tộc, tu sĩ hạt giống của các tộc cũng vậy.

Phá Đạo Nhân không chút do dự nói thẳng.

Con đường mà Phá Đạo Nhân đi chính là Sát đạo.

Từ trước đến nay hắn không hề khiêng kỵ việc giết chóc.

- Không thể.

Thiên Nữ hoảng sợ nói.

- Chuyện ác này cứ để ta làm.

Phá Đạo Nhân nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta không phải là tu sĩ của Đại Hoang vực, cho nên dù làm chuyện gì cũng không ảnh hưởng gì tới ta.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Sau này ngươi sẽ làm Thái Thượng trưởng lão của Thánh Địa, thanh danh của ngươi không thể bị ảnh hưởng được.

- Con đường ta đi là Sát đạo.

- Nhưng chuyện này vẫn không thể để ngươi làm.

Diệp Hạo nói đến đây liền nhìn về phía phân thân nói.

- Ra tay đi.

- Có cần luyện hoá bản nguyên không?

- Luyện hoá từ Thần Hoàng cấp trở lên.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Bản nguyên là thứ có thể giúp cho cường giả nhanh chóng tăng cao tu vi.

- Nhưng chuyện này nhất định phải làm bí mật.

Diệp Hạo nhấn mạnh.

- Ta có thể luyện hóa Cấm Kỵ sơ kỳ, nhưng cảnh giới cao hơn lại không làm được.

Phân thân trả lời.

- Không luyện hóa được thì ngươi cứ giam cầm trước, đến lúc đó giao cho bản tôn kim thân luyện hoá là được.

- Được.

Sau đó kim thân ra tay như thiểm điện, nhanh chóng giết chết ba cường giả Cấm Kỵ của Thiên tộc.

- Không được.

Thiên Nữ cất tiếng đau buồn nói.

Thế nhưng nàng vẫn không thể thay đổi được kết cục.

- Diệp Hạo, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

Thiên Nữ đỏ hồng mắt nhìn Diệp Hạo.

- Mạnh được yếu thua, đạo lý này tới bây giờ mà ngươi vẫn còn chưa hiểu sao?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Vậy bây giờ ngươi có phải cũng sẽ giết ta sao?

Thiên Nữ nhìn Diệp Hạo nói.

- Không sai.

Diệp Hạo nói xong, trong tay xuất hiện một chuôi chiến kiếm màu xanh.

- Ta cam đoan sẽ không trả thù Nhân tộc.

Tâm thần Thiên Nữ run lên nói.

- Thật ngại quá, ta không tin tưởng lời hứa của ngươi.

Nói xong Diệp Hạo liền chém đứt đầu của Thiên Nữ.

Nhìn Thiên Nữ cứ như thế mà ngã xuống, tu sĩ toàn trường đều chấn động.

Phải biết Thiên Nữ không những có tu vi cực cao, tướng mạo của nàng cũng vô cùng kinh diễm.

Diệp Hạo sao có thể xuống tay được cơ chứ?

Thu làm tỳ nữ chẳng lẽ không được sao?

- Diệp Hạo.

Hỏa Duyệt Nhi bị thủ đoạn của Diệp Hạo doạ sợ.

Lúc đầu nàng cảm thấy dựa vào tướng mạo của mình có lẽ sẽ khiến Diệp Hạo hồi tâm chuyển ý, bây giờ nàng mới nhận ra mình đã nghĩ nhiều rồi.

Một khi Diệp Hạo đã máu lạnh sẽ không thèm để ý đến gì nữa.

- Hỏa Duyệt Nhi, ngoan ngoãn quản lý Hoả quốc của ngươi, nếu ngươi còn dám khởi động chiến tranh, đến lúc đó đừng trách ta nhổ tận gốc tộc của các ngươi.

Diệp Hạo lạnh lùng liếc Hỏa Duyệt Nhi một cái.

Diệp Hạo cực kỳ phẫn nộ.

Hắn không ngờ năm đó Hỏa Duyệt Nhi lại tính toán hắn.

Trên miệng nói Thủy quốc liên hợp Kim quốc tiến công Hỏa quốc, nhưng trên thực tế lại là Hỏa quốc muốn khởi động chiến tranh.

- Ta tiếp tục chữa thương.

Diệp Hạo đã quyết định xông, Phá Đạo Nhân cũng không tiện nói gì nữa.

Lúc này Diệp Hạo nhấc chân chuẩn bị rời khỏi.

- Diệp công tử.

Từ Quang Lượng lập tức gọi Diệp Hạo lại.

- Có chuyện gì?

- Diệp công tử, bởi vì cái gọi gặp nhau tức là duyên, hai ta cũng coi là hữu duyên, ngươi xem...?

Từ Quang Lượng nói xong lại xoa xoa đôi bàn tay nói.

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

Trước đây chuyện này luôn là do Diệp Hạo làm.

Không ngờ hôm nay gặp một kỳ hoa.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo đưa cho Từ Quang Lượng một bình ngọc.

- Đây là cái gì?

- Cửu Chuyển Kim Đan.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đúng rồi, nhất đẳng đấy.

- Cửu Chuyển Kim Đan?

Từ Quang Lượng giật nảy mình, ngay sau đó khắp khuôn mặt là vẻ mừng như điên.

- Nhất đẳng Cửu Chuyển Kim Đan?

- Đúng vậy.

- Cái này không phải là do Diệp công tử ngươi luyện chế đấy chứ?

- Đúng vậy.

- Không ngờ Diệp công tử còn là đan sư đỉnh cấp.

Trước đó Từ Quang Lượng không nghĩ rằng Diệp Hạo còn có thân phận bậc này.

Nói đến đây Từ Quang Lượng mở ra bình ngọc ra, dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng mà nuốt xuống.

Diệp Hạo cũng phải giật mình.

- Diệp công tử, ta lo có người bí quá hoá liều cướp đoạt Cửu Chuyển Kim Đan mà ngươi đưa cho ta.

- Nói cũng đúng, nhưng ngươi lại không nghĩ đến một chuyện.

- Chuyện gì?

- Ngươi dựa dẫm vào Cửu Chuyển Kim Đan mà ta cho, bề ngoài nhìn như ngươi chiếm được cơ duyên to lớn, nhưng thật ra ngươi đã đẩy Từ gai của ngươi xuống vực sâu vạn trượng.

- A.

Từ Quang Lượng lập tức chấn động.

Rất nhanh hắn đã hiểu vì sao Diệp Hạo lại nói như vậy.

Quan hệ giữa Diệp Hạo và Hoả quốc không tốt. Sau này Từ gia còn có thể lăn lộn ở Hoả quốc được sao?

- Ta khuyên Từ gia ngươi bây giờ nên dọn dẹp chuyển đến chỗ giao giới của Thuỷ quốc và Kim quốc.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Bây giờ Thánh Địa vẫn đang là hài tử mới sinh, Từ gia các ngươi đầu tư ở đây thật sớm, tương lai không phải sẽ có nguyên lão sao?

Ánh mắt Từ Quang Lượng lập tức phát sáng lên.

- Khi về ta sẽ lập tức thuyết phục phụ thân ta.

Còn chưa chạy được hai bước, Từ Quang Lượng ngừng lại.

- Diệp công tử, ngươi có thể ngừng chân ở Hoả thành một chút thời gian được không?

- Chỉ cần ta ở Đại Hoang vực một ngày, sẽ không có ai dám động thủ với Từ gia các ngươi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Phía sau ta có cao thủ Siêu Thoát cấp, có chuyện gì mà hắn không tra được sao?

Lúc này Từ Quang Lượng mới yên lòng, như một làn khói chạy trở về Từ gia.

Lúc này ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người Hoả Linh.

Hoả Linh không khỏi rùng mình một cái.

- Ta đã thần phục Thủy Nhu.

- Vậy ngươi còn ở đây làm gì?

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Hoả Linh như được đại xá vội vàng đuổi theo hướng Thuỷ Nhu.

...

Chuyện này hôm nay nhất định sẽ ghi vào sử sách.

Bởi vì tất cả cao thủ Thần Vương cấp trở lên của các tộc đều bị kim thân quét ngang không còn.

Không những thế hạt giống của các tộc cũng bị kim thân tìm được rồi tiến hành đồ sát từng người, mà trong quá trình đồ sát kim thân cũng không quên đi nhiệm vụ cướp bóc.

Không cướp bóc không được.

Thành lập Thánh Địa mà không có tài nguyên thì lập bằng cái gì?

Dưới quá trình kim thân cường thế trấn áp, các tộc không hẹn mà cùng lựa chọn nhẫn nhục chịu đựng.

Cũng không phải bọn họ không nghĩ đến việc trả thù.

Thứ nhất, cao thủ trong tộc đều đã bỏ mạng hết; thứ hai, cường giả thế hệ trẻ cũng bị đánh giết; thứ ba, tài nguyên trong tộc đã bị đoạt hết.

Trong tình huống này, đứng ra còn có tác dụng gì?

Đương nhiên cũng không phải không có tộc đàn nào phản kháng, thế nhưng kết quả lại là cả tộc đều bị đồ sát.

Ở trong vũ trụ mênh mông, một chiếc chiến hạm cổ xưa đang nhanh chóng phóng tới Đại Hoang vực.

Phía trên đầu tàu, một thanh niên chắp hai tay sau lưng dò hỏi lão giả bên người.

- Tam thúc, mạch của ta ở Đại Hoang vực bây giờ vẫn còn sao?

- Thiên tộc chúng ta dù ở nơi nào cũng đều là cao cấp nhất.

Lão giả kia kiêu căng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận