Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2920: Cá Chậu Chim Lồng.

Bạch y thiếu nữ vừa nói xong, một cánh tay gầy guộc nhanh chóng đánh tới hộ đạo giả của Lam Lân Long nhất tộc.

Hộ đạo giả kia nhìn hai bàn tay gầy guộc kia, ngay cả linh hồn đều run rẩy lên.

Đây là nhân vật cấp bậc nào?

Thần Hoàng cao giai?

Không!

Cho dù là Thần Hoàng đỉnh phong cũng khôn thể nào có uy thế mạnh mẽ như vậy.

Hắn nhận ra Lam Lân Long nhất tộc có lẽ đã giẫm phải xui xẻo rồi.

Nhưng đây cũng không phải chuyện hắn có thể quan tâm lúc này.

Trước chiêu qoanh kích của bàn tay kia, hắn đã hoá thành mảnh vỡ ngay lập tức.

Nhìn hộ đạo giả Lam Lân Long bị đập nát, thiếu nữ bạch y lãnh đạm nhìn về phía trước.

- Đi đến tổ địa của Lam Lân Long nhất tộc.

Nghe vậy linh hồn nữ tử kia bị doạ sợ.

- Ngươi không thể như vậy…

Hiện tại nàng đã lâm đến tình trạng này, nàng cũng không quan tâm cái gọi là sinh tử nữa,

Nhưng nàng lại quan tâm đến tộc đàn của mình.

- Vị đạo huynh này, có muốn cùng đi không?

Lúc này bạch y thiếu nữ nhìn về phía Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đạo huynh?

Thiếu nữ Lam Lân Long tộc khẽ giật mình nói.

Vị thiếu nữ bạch y này chính là cường giả Thần Hoàng cấp đấy.

Tại sao có thể gọi hắn như vậy?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Còn chưa từng thỉnh giáo cô nương là mạch nào của Nhân tộc?

- Bổ Thiên giáo.

Sắc mặt Diệp Hạo hơi biến hóa.

Bổ Thiên giáo hắn chưa từng nghe nói qua, nhưng cái tên này cũng quá khí phách rồi.

- Hi Vọng.

- Hi Vọng?

Diệp Hạo có chút kinh ngạc nói.

- Không ngờ ngươi lấy cái tên này?

- Người sống nếu không có hy vọng thì có ý nghĩa gì chứ?

Hi vọng nhìn Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Mà ta còn chưa biết tên ngươi là gì?

- Thần vực, Diệp Hạo.

- Thần vực, Diệp Hạo?

Trong lúc nhất thời Hi Vọng vẫn không nhớ nra Thần vực là ở nơi nào?

- Thần vực chỉ là một văn minh vắng vẻ mà thôi.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, Hi Vọng cũng không tiếp tục xoắn xuýt về lai lịch của Diệp Hạo nữa.

- Chúng ta vừa đi vừa nói.

Hi Vọng chủ động mời nói.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Lúc mọi người đi tới Lam Lân Long nhất tộc mới phát hiện nơi này ngoại trừ Lam Lân Long nhất tộc ra còn có mấy cường giả tản ra khí tức bàng bạc.

- Nhân tộc, các ngươi đã trừng phạt tiểu công chúa Lam Lân long nhất tộc ta, chuyện này bỏ qua được không?

- Đúng vậy, ta tin trải qua chuyện này Lam Lân Long nhất tộc sẽ

tưởng trải qua chuyện lần này sau khi Lam Lân long nhất tộc nhất định sẽ hấp thụ giáo huấn.

- Tiểu cô nương, nên tha người thì cũng nên tha, ngươi nói có đúng hay không ?

Ba cường giả này đều là Thần Hoàng đỉnh phong.

Đây cũng là người mạnh nhất mà tộc trưởng Lam Lân Long nhất tộc có thể tìm tới.

- Hỏa Mãng tộc, Kình Thôn tộc, Cẩm Kê tộc, các ngươi muốn tham gia vào chuyện này sao?

Hi vọng nhìn ba cường giả kia lãnh đạm nói.

- Chúng ta chỉ làm người giảng hoà, dù sao oan gia nên giải không nên kết.

Tộc trưởng Hỏa Mãng tộc treo nụ cười bên ngoài nói.

- Đúng vậy, mọi người nếu đã đến nơi này, vậy cứ nhất trí hoà hoãn không phải sao?

- Chúng ta không thể để cho Địa Phủ xem thường được.

Hi Vọng cắt đứt lời bọn hắn nói.

- Vậy các ngươi thật sự muốn tham gia vào?

Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, quy tắc nơi này bỗng nhiên hoá thành lực xoắn đáng sợ, ba cường giả Thần Hoàng đỉnh phong kia đều bị thắt cổ ngay lập tức.

Nói giết liền giết, gọn gàng mà linh hoạt.

Toàn bộ tướng sĩ Lam Lân Long nhất tộc đều bị hoả sợ tái cả mặt.

Hi Vọng thoạt nhìn nh nhược, ai có thể ngờ được rằng nàng lại giết người nhanh gọn lẹ như vậy?

- Nhân tộc, phía sau bọn họ có cường giả Cấm Kỵ.

Tộc trưởng Lam Lân Long nhất tộc hoảng sợ nói.

- Ở trong mắt ngươi cường giả Cấm Kỵ cao đến mức không thể chạm tới sao?

Hi Vọng cười lạnh nói.

- Dù sau lưng bọn hắn là thế lực Siêu Thoát cấp thì đã thế nào chứ?

Cao tầng Lam Lân Long nhất tộc bị doạ sợ không nói lên lời.

Thế lực Siêu Thoát cấp cũng không quan tâm?

Điều này nói rõ cái gì?

Bọn họ làm sao có thể không rõ ràng?

Phía sau Hi Vọng chính là cường giả Siêu Thoát cấp.

- Giết hết tất cả đi.

Lời Hi Vọng nói không hề có một cảm xúc gì cả.

- Nhân tộc không phải ai cũng có tư cách nhục nhã.

Theo tiếng nói của nàng rơi xuống, mấy vạn tướng sĩ Lam Lân Long tộc bao gồm cả tộc trưởng Lam Lân Long cũng đều bị huỷ diệt.

- Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, thịt của Nhân tộc ăn ngon không?

Hi Vọng nhìn về phía linh hồn của thiếu nữ Lam Lân Long nói.

- Ta hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi.

Thiếu nữ kia nhìn Hi Vọng, ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận.

- Lúc đầu ta còn định không diệt cỏ tận gốc, xoá sạch triệt để tộc đan của ngươi khỏi thiên địa. Bây giờ sau khi thấy thái độ của ngươi ta đã hiểu.

Hi Vọng nói đến đây, bên cạnh nàng liền xuất hiện một lão giả mặc áo xám.

- Đi Lam Lân Long một chuyến.

- Tuân mệnh.

Lão giả mặc áo xám lên tiếng liền xé rách không gian rời khỏi.

- Không, ngươi không thể như vậy.

Trên mặt thiếu nữ kia tràn ngập vẻ sợ hãi.

Hi Vọng đang định nói, bỗng nàng nhìn về phía giữa không trung, chỉ thấy lão giả mặc áo xám vừa mới rời khỏi bị ép trở lại.

- Ai?

- Nhân tộc các ngươi có phải hơi quá đáng rồi không?

Lúc này một thanh niên mang theo lồng chim thản nhiên đi ra khỏi bóng tối.

Hi Vọng nhìn thanh niên kia một cái.

- Ngươi biết hành vi này của ngươi sẽ đem đến kết quả gì cho tộc đàn của ngươi không?

- Có thể đem đến cái gì chứ?

Thanh niên áo lam hài hước nhìn Hi Vọng nói.

- Ngươi còn dám giết ta?

Oanh một tiếng thanh niên áo lam nói xong, Diệp Hạo đứng ở bên người Hi Vọng lập tức xuất động.

Chưa tới một khoảnh khắc, Diệp Hạo đã vọt tới trước mặt hắn.

- Tên chó mèo nào dám xuất thủ với lão tử?

Thanh niên kia nói xong, hai con mắt liền loé ra thần mang còn sáng hơn cả nhật nguyệt.

Giờ khắc này thương khung đều bể nát, lực lượng đáng sợ giao hội.

Quy tắc lực lượng hóa thành dây xích, phong ấn thiên địa bốn phía.

Nhưng khiến thanh niên áo lam kia không ngờ rằng thần thông của mình lại không hề có tác dụng gì với Diệp Hạo. Bởi vì bàn tay của Diệp Hạo vẫn giống như vòng sắt mà bóp chặt cổ họng hắn.

- Không dám giết ngươi?

Ánh mắt thanh niên áo lam lộ ra vẻ bất an.

- Ngươi biết ta là ai không?

- Dù ngươi có là con của trời, hôm nay ngươi cũng phải chết cho ta.

Diệp Hạo nói đến đây, năng lượng toàn thân hội tụ về phía bàn tay hắn, lực lượng kinh khủng điên cuồng dập tắt sinh cơ của thanh niên kia.

Không qua mấy hơi thở, thanh niên áo lam kia đã bỏ mình.

Ném thanh niên áo lam kia qua một bên, Diệp Hạo mới mở lồng chim ra, từ bên trong lồng chim đi ra một thiếu nữ thân mặc thải y.

Trong mắt thiếu nữ tràn ngập nước mắt.

- Lãnh Lan đa tạ công tử xuất thủ tương trợ.

Những năm này Lãnh Lan đều bị trêu đùa như một con chim cảnh, nội tâm nàng đau khổ cực kỳ.

Nàng cho rằng cả đời này nàng đều sẽ như vậy, làm sao có thể ngờ được lại có cơ hội nhìn được ánh mặt trời?

- Tộc nhân của ngươi đâu?

- Tộc nhân của ta đang ở bên trong tiểu thế giới của hắn.

Lãnh Lan khổ sở nói.

- Bây giờ hắn đã bỏ mình, tộc nhân của ta...

Dừng một chút nàng nói tiếp.

- Chết cũng đã chết rồi, những năm này bọn họ sống, người không ra người, quỷ không ra quỷ, chết cũng là một cách giải thoát.

- Chết?

Lúc này giữa không trung vang lên một âm thanh dữ tợn.

- Ta sẽ tra tấn tộc nhân của ngươi đời đời kiếp kiếp.

Lãnh Lan giật nảy mình.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía giữa không trung.

Đợi đến khi thấy đó là ai, trong mắt nàng tràn đầy vẻ không thể tin được.

Làm sao có thể?
Bạn cần đăng nhập để bình luận