Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2928: Gặp Lại Remy

Giữa Kim Hạt nhất tộc và Nhân tộc có mối thù truyền kiếp.

Điểm ấy toàn bộ liên minh đều thấy rất rõ.

Vì vậy đối với Tiệt Hồ của Kim Hạt tộc, Diệp Hạo lại không có quá nhiều cảm xúc.

- Kim Hạt nhất tộc càng ngày càng quá đáng.

Hi Vọng âm trầm nói.

- Yên tâm, Kim Hạt nhất tộc không thể giày vò được bao lâu nữa đâu.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Cái gì?

Hi Vọng giật mình nói.

Diệp Hạo chỉ cười cười nhưng cũng không nói gì.

Hi Vọng nhận ra được điểm gì đấy.

- Có phải ngươi biết được cái gì không?

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Chúng ta về thôi.

Sau khi Diệp Hạo và Hi Vọng trở lại liên minh, chiến tích kinh người của bọn họ lập tức truyền khắp toàn bộ liên minh.

- Diệp Hạo thu được một vạn tám ngàn điểm công đức.

- Xem ra Diệp Hạo đánh chết dược một Thần Hoàng tầng thứ mười.

- Đúng vậy, Diệp Hạo chính diện đối chiến đã đánh chết một Thần Hoàng tầng thứ mười.

- Hy Vọng thu được hai vạn bảy ngàn điểm công đức.

- Làm sao nàng lại có thể thu được nhiều điểm công đức như vậy?

- Sở dĩ Hi Vọng có thể thu được nhiều điểm công đức như vậy chủ yếu là bởi vì có Diệp Hạo ở một bên hỗ trợ khống chế.

- Thật ra thực lực của Hi Vọng cũng rất mạnh, nếu không dù Diệp Hạo phối hợp thế nào, Hi Vọng cũng không thể nào đánh phá được đại quân của Địa Phủ.

- Ta thật muốn biết mấy vị thiên kiêu kia của liên minh có ra tay động thủ với Diệp Hạo và Hi Vọng không?

- Không phải là không có khả năng này.

- Nếu va chạm thì càng tốt.

- Ta thực sự rất muốn thấy cảnh tượng đấy.

Suy đoán của những tu sĩ kia hoàn toàn chính xác,

Bởi vì tiếp đó mấy thiên kiêu kia đều nhao nhao xuất thủ nâng điểm công đức của mình lên ba vạn.

Khiêu khích!

Ai cũng đều nhìn ra bọn họ đang gây hấn với Diệp Hạo và Hi Vọng.

Hôm nay Hi Vọng nổi giận đùng đùng đi tới bên trong đai doanh của Diệp Hạo.

- Chân Hống thực sự quá đáng.

- Sao vậy?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Tên Chân Hống kia cố ý nâng điểm công đức lên nhiều hơn ta một phần.

Hi Vọng quyệt miệng nói.

Nếu nhiều hơn chục điểm trăm điểm, Hi Vọng sẽ không nói gì.

Nhưng ngươi lại nhiều hơn Hi Vọng một điểm, rõ ràng là đang cố ý.

- Có lẽ người ta coi trọng nhan sắc của ngươi đấy.

Diệp Hạo ranh mãnh hỏi.

- Ai lại gả cho một tên cầm thú chứ?

Hi vọng nhếch miệng nói.

Cầm thú?

Nghe câu đánh giá của Hi Vọng đối với Chân Hống, trong lúc nhất thời Diệp Hạo không biết nên nói gì cho phải.

Phải biết ở trong Yêu tộc, Chân Hống cũng có huyết mạch cực kỳ cao quý.

Nhưng bây giờ ở trong miệng Hi Vọng lại là một tên cầm thú.

- Diệp Hạo, chúng ta đi kiếm điểm.

Ngay sau đó Hi Vọng dùn ánh mắt mong đợi nhìn Diệp Hạo nói.

- Bây giờ ta đi không được.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi nói.

- Vì sao?

- Nếu bây giờ chúng ta đi kiếm thêm điểm công đức, rõ ràng là đang đáp trả lời khiêu chiến của bọn Chân Hống.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Chúng ta tới liên minh là để đề cao thực lực, những chuyện phiền toán như này vẫn nên đừng dính vào thì hơn.

- Nhưng nếu như vậy chẳng khác gì chúng ta e ngại bọn họ?

- Lời đồn chỉ có thể tự suy diễn.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Đến cảnh giới này, Diệp Hạo từ lâu đã không còn hành động theo cảm tính nữa.

- Phu quân, ta cảm thấy ngươi vẫn nên đi ra ngoài một chuyến thì tốt hơn.

Đúng lúc này Khinh La đẩy cửa vào nói.

- Xảy ra chuyện gì?

Thâm thần Diệp Hạo khẽ động nói.

- Người Nguyệt tộc đến.

Khinh La nói khẽ.

- Nguyệt tộc?

Sắc mặt Diệp Hạo chợt biến đổi.

- Tam công chúa Lôi Lệ Tư cùng tiểu công chúa Remy đều đến.

- Remy?

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Diệp Hạo làm sao có thể quên được thiếu nữ tóc bạch kim hoạt bát kia được chứ?

Đáng tiếc đây không phải thứ của mình.

Sau một lúc Diệp Hạo lắc đầu.

- Vẫn không nên gặp thì hơn.

- Vì sao?

- Giữa ta và Lôi Lệ Tư có quan hệ không tốt lắm.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

Năm đó Diệp Hạo cưỡng ép mang Mạt Lỵ và Bối Đế đi khiến cho Nguyệt tộc rất mất thể diện, lúc ấy Lôi Lệ Tư cũng nói thù này đã kết.

Bởi vậy bây giờ vẫn không nên gặp lại thì hơn.

- Cặn bã, ngươi đang ở đâu?

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng bên ngoài vang lên một âm thanh thanh thuý.

Hai con mắt của Diệp Hạo không khỏi loé lên ánh sáng rực rỡ.

Không phải Remy là ai đây?

Nhiều năm không gặp Remy trổ mã càng đẹp.

- Remy.

Diệp Hạo nhẹ giọng kêu.

Remy nhìn thấy Diệp Hạo, nàng hưng phấn vọt tới trong ngực của hắn, cho hắn một cái ôm thật lớn.

Diệp Hạo nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.

Remy ở trong ngực Diệp Hạo ôn nhu nói.

- Cặn bã, những năm này ngươi có nhớ ta không?

- Không có.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Cặn bã, ngươi có biết mỗi ngày ta đều nhớ ngươi một lần.

Remy tức giận nói.

- Ha ha.

Diệp Hạo cười ha hả.

- Ta muốn ăn thịt ngươi nướng.

Ngay sau đó Remy có chút xấu hổ nói.

Diệp Hạo buông nàng ra, nhìn nàng chằm chằm một hồi.

Remy bị Diệp Hạo nhìn chằm chằm mới ngượng ngùng nhìn xuống đất nhỏ nhẹ nói.

- Sao vậy?

- Sao ta cảm giác ngươi nhớ ta, là vì nhớ thịt nướng mà ta nướng cho ngươi vậy?

- Tuyệt đối không có.

Remy đỏ mặt thề thốt.

Trong lúc nhất thời Diệp Hạo không biết nên nói gì cho phải.

- Được được được, bây giờ ta nướng thịt cho ngươi ăn.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Quá tốt rồi.

Remy liếm môi, kích động nói.

- Khinh La, đến, phụ một tay.

Diệp Hạo vẫy tay về hướng Khinh La.

Khinh La cười đi tới.

- Diệp Hạo, ngươi còn biết nướng thịt nữa sao?

Hi Vọng sáng mắt nói.

- Đợi chút nữa nếm thử tay nghề của ta.

- Được, được, được.

Hi Vọng nóng lòng muốn thử nói.

Ở trong tiểu thế giới của Diệp Hạo có rất nhiều thịt ướp.

Diệp Hạo lấy ra một tảng lớn rồi để Khinh La chồng củi lên nướng.

Trong quá trình nướng, Diệp Hạo cũng bỏ đủ loại nước tương lên phía trên.

- Đây là thịt gì?

Remy nhìn tảng thịt tản ra đủ loại màu sắc mới nhẹ nhàng hỏi.

- Ngũ Sắc Thần Lộc.

Diệp Hạo nói đến đây lại thêm một câu.

- Thần Hoàng cấp.

- Ngươi thật xa xỉ.

Remy không khỏi nói.

Thần Hoàng cấp Ngũ Sắc Thần Lộc, Diệp Hạo lại lấy ra để nướng thịt?

Chẳng lẽ như vậy còn không được coi là xa xỉ sao?

- Nhưng mùi vị ngon.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi.

Remy cười hắc hắc nói.

Đợi đến khi nướng xong, Diệp Hạo nhanh chóng xé chân nai ra làm bốn phần, tiếp đó hắn lại xếp thịt nai lên trên đống lửa.

- Mùi gì đây?

Khi Diệp Hạo chuẩn bị ăn ngốn nghiến, một thanh niên người đầy lông xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Khi hắn nhìn thấy chân nai trong tay Diệp Hạo, ánh mắt lập tức loé lên.

Bàn tay của hắn nhanh chóng bắt tới chân nai.

Bàn tay Diệp Hạo nhẹ nhàng chặn lại, đơn giả đã có thể hoá giải được công kích của đối phương.

- A.

Ánh mắt của thanh niên người đầy lông lộ ra tia kinh ngạc.

Công kích vừa rồi của hắn nhìn thì có vẻ khôgn có uy lực gì, nhưng thực chất không phải ai cũng có thể tránh được.

- Lại đến.

Thanh niên kia trầm giọng nói.

- Ba thước.

Diệp Hạo nói xong hai chữ này liền giao thủ cùng với thanh niên kia.

Thanh niên kia thông minh cỡ nào, lập tức đã hiểu ý của Diệp Hạo.

Ba thước!

Phạm vi hai người chiến đấu chỉ có thể ở trong vòng ba thướng.

Nếu vượt qua sẽ coi như thua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận