Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2930: Gặp Lại Phá Quân

Bàn về thực lực Thanh Viên cùng Lang Vĩnh kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhưng bởi vì trước đó bị Diệp Hạo đả thương, bởi vậy hắn khó có thể bảo trì trạng thái đỉnh phong, đây cũng là lý do vì sao hắn bị bại nửa chiêu.

- Bại chính là bại, nói nhiều lý do như vậy để làm gì chứ?

Lang Vĩnh cười lạnh nói.

Thanh Viên còn đang định nói, Lang Vĩnh đã cướp lời.

- Chẳng lẽ Vượn Tay Dài nhất tộc ngươi ngay cả nhận thua còn không làm được sao?

- Chuyện hôm nay ta nhớ kỹ.

Thanh Viên quẳng xuống một câu rồi xoay người rời khỏi.

Lang Vĩnh nhìn theo bóng lưng của Thanh Viên, trong mắt tràn ngập tia lạnh lẽo.

Lang Thanh nhất tộc không có quá nhiều hảo cảm đối với Nhân tộc, nhưng bọn chúng càng không có hảo cảm với Vượn Tay Dài nhất tộc hơn, vừa rồi hắn muốn ra tay giết chết Thanh Viên, đáng tiếc rằng huyết mạch của Thanh Viên quá bá đạo, hắn dùng hết toàn lực nhưng cũng chỉ có thể thắng Thanh Viên nửa chiêu.

- Diệp công tử, có thời gian hoan nghênh đến Lang Thanh nhất tộc ta làm khách.

Ngay sau đó Lang Vĩnh nhìn về phía Diệp Hạo, cười mời nói.

- Có thời gian ta nhất định sẽ đến.

Diệp Hạo cười nói.

Đợi đến khi Lang Vĩnh rời khỏi, các cao thủ ẩn núp xung quanh cũng lần lượt rời khỏi.

Nhưng lúc này lại có một khách không mời mà đến.

Ngoài Lôi Lệ Tư ra thì còn ai?

Lôi Lệ Tư không hổ là nữ nhân xinh đẹp nhất Nguyệt tộc.

Toàn thân nàng đều tràn ngập hương thơm làm say lòng người.

Chỉ một cái nhăn mày hay một nụ cười đều rung động lòng người.

- Remy, trở về với ta.

Lôi Lệ Tư nhìn Diệp Hạo một cái, ngay sau đó liền nhìn về phía Remy nói.

- Ta còn chưa ăn no.

Remy bĩu môi dính đầy mỡ nói.

- Lời của ta mà ngươi không nghe?

Lôi Lệ Tư không khỏi nhíu mày lại.

- Lôi Lệ Tư, ngươi và ta đều là công chúa Nguyệt tộc, không ai thấp hơn ai đâu.

Remy chống nạnh nói.

- Remy ta muốn làm gì, còn chưa tới phiên ngươi quản.

Lôi Lệ Tư giật mình, nàng không ngờ Remy lại nói với nàng như vậy.

- Remy, Nguyệt tộc và vị này có thù không đội trời chung, điểm ấy chắc ngươi không quên.

- Rất nhiều quy tắc mà lão tổ đề ra đều không chính xác, vả lại những năm này nhìn bề ngoài Nguyệt tộc phồn hoa, nhưng ẩn giấu phía sau bao nhiêu chuyện xấu, ta nghĩ ngươi hiểu rõ hơn ta nhiều.

Remy lạnh lùng nói.

- Nguỵệt tộc nếu không thay đổi, có trời mới biết sẽ bị phá huỷ khi nào.

- Ngươi...

Lôi Lệ Tư còn đang định nói đã bị Remy cắt đứt.

- Lôi Lệ Tư, ngươi có thể rời đi được rồi.

Lôi Lệ Tư trầm ngâm một hồi rồi nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Muội muội ta nếu bị một chút xíu tổn thương nào, ta cam đoan sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ta cảm thấy muội muội của ngươi ở chỗ ta có khi lại an toàn hơn ở bên cạnh ngươi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

...

Khi các đại tộc như Nguỵêt tộc đến, đại biểu của những tộc này đều đồng loạt xuất thủ.

Bảng xếp hạng công đức cũng thay đổi lần nữa.

Nhìn thấy tình huống này, Diệp Hạo và Hi Vọng cũng không ngừng xuất thủ duy trì xếp hạng của bọn họ.

- Quy tắc tiến vào di tích cổ còn chưa tiết lộ, đến cùng thì liên minh đang muốn làm gì?

Hôm nay Hi Vọng có chút tức giận nói.

Bởi vì xếp hạng của nàng lần nữa lại bị vượt.

- Thật vất vả liên minh mới có cơ hội làm tiêu hao thực lực của Địa Phủ, ngươi cảm thấy liên minh sẽ tuỳ tiện công bố chi tiết về quy tắc sao?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Điều kiện tiên quyết để các tộc thiết lập liên minh là vì Địa Phủ xâm lấn.

Phải biết trước đó giữa các tộc có rất nhiều mâu thuẫn.

Yêu Đô vì chống đối Địa Phủ đã bỏ ra cái giá cực kỳ lớn.

Bây giờ thật vất vả mới chờ đến cơ hội, làm sao có thể không ép khô các tộc được chứ?

- Vừa rồi ta nhận được tin, Phá Quân đến.

Remy nói đến đây không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Nghe nói giữ ngươi và Phá Quân có chút ân oán.

- Năm đó Phá Quân muốn thu ta làm chiến tướng.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Bây giờ thực lực của Phá Quân còn mạnh hơn cả trước.

Remy trịnh trọng nói.

- Cho dù là Lang Vĩnh cũng không dám xin đi giết giặc.

- Thực lực của Phá Quân vốn đã rất mạnh mẽ.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Dù gì Phá Quân cũng đại biểu cho Âm Dương vực.

Âm Dương vực là nơi nào?

Là nơi ở của Âm Dương chúa tể,

Diệp Hạo không biết Phá Quân có phải là người mạnh nhất trong thế hệ tuổi trẻ ở Âm Dương vực hay khôn, nhưng đối với Âm Dương quyền của hắn Diệp Hạo có ấn tượng rất sâu.

Một từ.

Bá đạo!

- Ngươi sẽ không đối chiến với Phá Quân đấy chứ?

Remy có chút lo âu hỏi.

- Khó mà nói được.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Từ khi chiếm được truyền thừa của Ngân Hà, Diệp Hạo tự tin trong cùng cấp bậc, hắn không gọi là vô địch cũng không xê xích gì nhiều.

Bởi vậy hắn cũng không thèm để ý Phá Quân.

Nhưng hắn không thể cam đoan Phá Quân không tìm hắn gây phiền phức.

- Ta nghe nói tỷ tỷ ngươi đang tìm người ở rể?

Hi Vọng đột nhiên nhớ đến một chuyện.

- Đúng vậy.

Remy gật đầu đồng thời ranh mãnh nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi có hứng thú hay không?

- Tỷ tỷ ngươi quá mạnh mẽ.

Diệp Hạo lắc đầu.

Lôi Lệ Tư khuynh quốc khuynh thành, nếu nói không động tâm cũng là giả.

Nhưng Diệp Hạo lại vẫn cảm thấy người như Lôi Lệ Tư lại quá mức mạnh mẽ.

Bởi vậy Diệp Hạo chỉ có thể kính trọng như không dám gần.

- Nhưng tỷ tỷ ta xinh đẹp.

- Ngươi cũng không tệ.

Diệp Hạo đánh giá Remy một hồi nói.

- Nhưng người ta vẫn còn nhỏ.

Remy đáp nhanh.

- Đúng thật vẫn còn hơi nhỏ, nhưng cũng không cần lo lắng, chỗ ta có đan phương nở to ngực.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vô sỉ.

Remy dậm chân, hung ác trợn mắt nhìn Diệp Hạo một cái.

- Remy, tỷ tỷ ngươi muốn tìm người như thế nào?

Hi Vọng nhẹ giọng hỏi.

- Mắt của tỷ tỷ ta rất cao? Có trời mới biết nàng muốn tìm người như thế nào?

Remy lo lắng nói.

- Ngươi rất lo cho ty tỷ ngươi sao?

Diệp Hạo nhìn Remy nói.

- Ta lo lắng tỷ tỷ của ta bị ăn thiệt thòi.

- Tỷ tỷ ngươi như vậy làm sao có thể ăn thiệt thòi được chứ?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Không cho phép ngươi nói tỷ tỷ của ta như vậy.

Remy vươn quả đấp về phía Diệp Hạo.

- Được rồi, không nói nữa. Đi thôi, đi kiếm điểm công đức.

Diệp Hạo dời đi chủ đề.

- Lần này ta muốn vào trong mười vị trí đầu.

Remy cười hì hì nói.

- Ta cũng chỉ xếp thứ tám thôi đấy.

Diệp Hạo lảo đảo một cái.

- Cho nên ngươi phải giúp ta.

Remy lôi kéo cánh tay Diệp Hạo làm nũng nói.

- Giúp.

Diệp Hạo lời ít mà ý nhiều nói.

Thật ra Diệp Hạo vẫn luôn cố ý giữ lại thực lực, nếu không điểm công đức của hắn làm sao chỉ có thể đứng hạng tám cơ chứ?

Thực tế mọi người ai mà không giữ lại thực lực? Chỉ có để lại ít hay nhiều mà thôi.

Ánh mắt của Hi Vọng loé lên.

Diệp Hạo đang chuẩn bị bộc lộ thực lực bản thân sao?

Một đoàn người Diệp Hạo đi tới đầu phòng tuyến thứ ba liền phát hiện thiên tài tới nơi này không có một ngàn cũng có tám trăm.

- Diệp huynh.

Từ xa Thanh Viên nhìn thấy Diệp Hạo liền lập tức phất phất tay về phía hắn.

Thiên tài ở toàn trường đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Hạo.

Mà trong đó, một thanh niên khoác áo giáp màu vàng óng khi nhìn thấy Diệp Hạo, trên mặt lộ ra một nét cười nghiền ngẫm.

- Diệp Hạo, đã lâu không gặp.

Diệp Hạo lãnh đạm nhìn đối phương một cái nói.

- Ngươi là ai?

Phá Quân ngây ngẩn cả người.

Chẳng lẽ Diệp Hạo quên mình sao?

Làm sao có thể?

Đến tu vi Diệp Hạo, đáng lẽ ra sẽ không thể quên mới phải.

- Không tệ.

Phá Quân liền hiểu Diệp Hạo đang không chào đón mình.

- Diệp Hạo, năm đó ngươi không muốn làm chiến tướng của ta, không biết bây giờ ngươi nghĩ xong chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận