Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 296: Cô Ấy Không Phải Người Như Vậy

Dịch: Liêm

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào



----------------------------------

- Tin tưởng.

Lương Tử Quỳnh gật gật đầu.

- Vậy mời cô cho tôi mượn CMND.

- Cậu muốn CMND của tôi làm gì?

- Tôi lặp lại lần nữa, tôi phải xác nhận một chút xem những gì cô nói thật hay giả chứ?

Diệp Hạo cười nói.

- Nếu đúng như những gì cô nói, đừng nói 50 vạn, coi như 100 vạn cũng không thành vấn đề.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Traile

Lương Tử Quỳnh yên lặng một chút rồi nói số CMND cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo ghi nhớ. Sau đó, hắn soạn một tin nhắn gửi trung niên thường hay xuất hiện khi hắn gây họa ở Ma Đô, Trương Thành.

- Hiện tại, tôi còn một vấn đề muốn biết.

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Cậu hỏi đi.

- Cô thật sự thích Tiếu Lão Thực sao?

- Thật sự.

- Vậy cô có nguyện ý gả cho cậu ta không?

Khuôn mặt Lương Tử Quỳnh tức khắc đỏ bừng, ánh mắt nhìn Tiếu Lão Thực đang bối rối xấu hổ, nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, Tiếu Lão Thực kích động đang muốn ôm lấy Lương Tử Quỳnh một cái đã bị Diệp Hạo kéo lại.

- Muốn vuốt ve âu yếm thì vẫn còn nhiều thời gian nha.

Diệp Hạo liếc Tiếu Lão Thực, nói.

- Để tối đi rồi tôi sẽ cho cậu một vé cao cấp trong Phòng Tình Lữ ở khách sạn Bồng Lai.

- Ôi chúa tôi, tôi nhớ hình như phòng này cũng 8000 một đêm nha.

Tiếu Lão Thực sợ hết hồn lên tiếng.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Có thể cho tôi tiền mặt hay không?

Tiếu Lão Thực xoa xoa đôi bàn tay hỏi lại.

- Biến đi.

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn cậu bạn một cái, nói

- Dù sao cũng là sinh viên đại học Trung Y, tương lai cậu có thể kiếm hơn 100 vạn một năm đó.

- Lương một năm 100 vạn cũng phải học sinh thiên tài, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi cùng lắm cũng chỉ 10 vạn 8 vạn thôi.

Tiếu Lão Thực vẫn còn rất hiểu bản thân mình.

- Lương mới tốt nghiệp đại học một năm 10 vạn, cậu còn cảm thấy không đủ?

Diệp Hạo bị lời nói Tiếu Lão Thực làm trợn mắt há mồm

- Cậu có biết rất nhiều người đã nhận giấy tốt nghiệp mà vẫn không tìm được việc làm?

- Vấn đề phải xem cậu so với ai chứ?

Tiếu Lão Thực nhìn xem Diệp Hạo, nói

- Nếu so với cậu, tôi thật đúng là cặn bã.

- Đừng sỉ nhục cặn bã như thế.

Viên Cao Tinh nhếch miệng xen vào.

- Ngay cả cặn bã cậu cũng không bằng.

- Đừng sỉ nhục tôi như vậy chứ.

Tiếu Lão Thực mặt đen lại

- Có ai như các cậu không?

- Không phải do cậu mở đầu à?

Viên Cao Tinh đầy vô tội hỏi lại.

- Các anh đều là sinh viên đại học Trung Y?

Lúc này, nữ hài xoa bóp cho Viên Cao Tinh kinh ngạc lên tiếng hỏi.

- Thế nào?

Viên Cao Tinh đốt lên một điếu thuốc nói.

- Nghe nói, sinh viên Đại học Trung Y không cần lo lắng việc tìm việc làm phải không?

- Đúng vậy, khi chúng tôi học năm ba sẽ được các bệnh viện cả nước mời chào.

Khi Viên Cao Tinh nói câu này, một mặt đầy vẻ tự hào.

- Vậy hai người có biết Diệp Hạo không?

Nữ tử hỏi tiếp.

Viên Cao Tinh không khỏi nhìn Diệp Hạo một cái, rồi tiếp tục cười ha hả trả lời.

- Cô hỏi cái này làm gì?

- Tôi là Fan Diệp Hạo, tôi muốn xin chữ ký anh ấy.

Khi cô nàng nói câu này, trên mặt không hề lộ ra vẻ ngượng ngùng nào.

- Qua đây.

Diệp Hạo phất tay gọi cô lại.

Cô nàng giật mình.

Viên Cao Tinh lại đẩy cô tới, cười nói

- Còn không mau đi qua.

Cô nàng hoài nghi đi tới trước mặt Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn cô,nói

- Có [Bảo Bảo Phó] không?

- Có.

- Số tài khoản bao nhiêu?

- Số tài khoản là số điện thoại di động tôi.

- Cô đọc đi.

- 138——.

Cô nàng báo số điện thoại di động bản thân xong rồi nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

Chẳng lẽ, Diệp Hạo muốn boa tiền khen thưởng cho mình?

Mà lúc này, tay cô gái chấn động một cái, tiếp đó cô thấy một dòng tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại.

Lúc cô thấy giá trị chuyển khoản, trong mắt cô lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Anh chuyển cho tôi 100 vạn?

Tiếng cô gái vang lên chấn động toàn trường.

- Tôi không biết vì sao cô làm việc này, nhưng tôi hi vọng cô cầm số tiền kia rời đi.

Diệp Hạo khuyên nhủ

- Cô nên về nhà làm chủ buôn bán

- Anh —— vì sao muốn giúp tôi?

- Bởi vì —— tôi cũng là Fan Diệp Hạo.

- Ách ——.

Cô gái không hề nghĩ đến lại có loại lý do này.

- Hiện tại, tôi sẽ chỉnh lý đồ vật rồi rời khỏi đây.

Cô nàng yên lặng một chút rồi nghiêm túc nói, sau đó nàng hướng về Diệp Hạo vái một cái.

- Cậu xem tiền như rác vậy?

Tiếu Lão Thực bất đắc dĩ nhìn Diệp Hạo,.

- Ông đây có tiền.

Diệp Hạo nhún vai một cái, nói.

- Lý do thật vĩ đại.

Tiếu Lão Thực vươn ngón tay cho Diệp Hạo một cái.

Lúc này, điện thoại Diệp Hạo chấn động, hắn nhìn thoáng qua tin nhắn đáp lại của Trương Thành, ánh mắt lại rơi lên người Lương Tử Quỳnh.

- Cô xác định mẹ cô bị bệnh liệt giường?

Diệp Hạo nhìn Lương Tử Quỳnh, hỏi lại.

Sắc mặt Lương Tử Quỳnh đại biến, nói.

- Ừm… đúng vậy.

- Cha cô tên Lương Thu, công nhân viên chức xưởng thuốc lá, mẹ cô là Nhạc Hồng, ở nhà làm nông.

Diệp Hạo bình tĩnh cất lời.

- Thân thể hai người này đều khỏe mạnh.

Lời Diệp Hạo vừa ra, sắc mặt Lương Tử Quỳnh kinh sợ, run rẩy nói không thành lời

- Cậu… Làm sao cậu tra ra được?

Lương Tử Quỳnh đến từ Quý Châu, một huyện thành nhỏ.

Cô không cảm thấy Diệp Hạo sẽ tra ra được thân phận của mình.

- Cái này không quan trọng.

Diệp Hạo lắc lắc đầu, nói

- Quan trọng là cô lừa tôi và Lão Thực.

- Tôi,,, Tôi đã lừa Lão Thực.

Lương Tử Quỳnh yên lặng một lúc rồi nói.

- Làm sao chúng ta vừa biết nhau đều nói thật toàn bộ chứ?

Lời Lương Tử Quỳnh khiến sắc mặt Tiếu Lão Thực đại biến.

- Cô —— Cô vừa mới nói thích tôi?

- Tôi thực sự thích anh.

Tiếu Lão Thực không khỏi thở dài một hơi.

- Như vậy, cô có nguyện ý gả cho Tiếu Lão Thực?

- Nguyện ý.

- Vậy hiện tại, cô nên chỉnh lý đồ đạc của mình đi.

- Không được.

- Lại có chuyện gì?

- Tôi còn thiếu nợ ông chủ 68 vạn đó.

- 68 vạn?

Diệp Hạo tựa hồ nghĩ tới cái gì

- Thuận tiện kể một chút, làm sao cô thiếu nợ ông chủ 68 vạn?

- Khi tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì rất thích đánh cược.

Lương Tử Quỳnh nói đến đây, trên mặt cô lộ vẻ đau đầu nhức óc.

- Tôi vẫn muốn gỡ gạt lại, không nghĩ tới càng cược càng thua lớn, đến hiện tại lãi mẹ đẻ lãi con lên đến 68 vạn.

- Cô gọi ông chủ tới.

Diệp Hạo suy nghĩ một cái rồi nói ra.

- Được.

Khi Lương Tử Quỳnh vừa mới quay đầu, Viên Cao Tinh đụng đụng hắn một cái, Diệp Hạo lại cho Viên Cao Tinh một cái ánh mắt yên tâm.

Đợi đến khi Lương Tử Quỳnh rời đi, Viên Cao Tinh vội nói

- Diệp Hạo, cậu thực sự tin tưởng Lương Tử Quỳnh?

- Tôi tin hay không không quan trọng, quan trọng là Lão Thực có tin không?

Diệp Hạo vừa nói vừa nhìn qua phía Tiếu Lão Thực.

Tiếu Lão Thực yên lăng một chút rồi kiên định nói

- Tôi tin cô ấy.

- Nhưng trước đó cô ta đã lừa cậu.

- Tôi tin cô ấy có lời khó nói.

- Vậy sao cậu có thể khẳng định lần này Lương Tử Quỳnh không gạt cậu nữa?

- Cô ấy không phải người như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận