Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 297: Mua Say

Dịch: Vũ

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào



----------------------------------

Viêm Cao Tinh nhìn thần sắc của Tiếu Lão Thực thì biết bản thân mình có khuyên cũng vô dụng.

Chốc lát sau, một đạo thân ảnh tiến vào phòng, hắn đưa cho Diệp Hạo một cái đĩa DVD rồi lập tức rời đi.

- Ai thế?

Viên Cao Tinh tò mò hỏi.

Diệp Hạo không trả lời mà chỉ mở cái đĩa lên, trên màn hình xuất hiện một hình ảnh.

- Ông chủ, giúp em một việc được chứ?

Hai tay Lương Tử Quỳnh đang gối lên vai một tên trung niên, mị nhãn như tơ nói.

Tay của trung niên cũng không yên lành, sờ tới sờ lui trên vòng eo của Lương Tử Quỳnh.

- Em lại muốn nữa đấy à?

- Chờ em làm xong chuyện này, tối nay tùy ý cho anh làm việc.

Lương Tử Quỳnh quyến rũ cười nói.

- Nói đi, muốn anh làm gì?

Ánh mắt trung niên không khỏi sáng lên.

Hắn đều đã được thưởng thức qua toàn bộ cô nương Hội Sở, tuy nhiên chỉ có riêng Lương Tử Quỳnh hợp khẩu vị với hắn nhất.

- Có một thằng ngốc đang ái mộ em? Không ngờ thằng đó có một người bạn rất giàu, nhưng tên bạn này của hắn cũng xem như có chút năng lực, rất nhanh đã tra được bối cảnh của em.

Lương Tử Quỳnh giải thích ngắn gọn.

- Bởi vậy nếu dùng hoàn cảnh gia đình không thể nào lừa được hắn nữa nên em mới nói thiếu anh 60 vạn tiền đánh bạc.

- Em muốn anh phối hợp với em?

Tên trung niên ngay lập tức hiểu được vấn đề.

- Uhm.

Lương Tử Quỳnh gật đầu.

- Cũng được thôi, nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó à.

Tên trung niên híp mắt nhìn Lương Tử Quỳnh.

Lương Tử Quỳnh suy nghĩ một chút nói.

- 10 vạn.

- Một phần hai.

Ông chủ à, 10 vạn là giới hạn của em rồi.

Lương Tử Quỳnh lắc đầu nhẹ nhàng nói.

- Cùng lắm thì em không muốn số tiền kia nữa thôi.

Trung niên nghe thế đã hiểu nếu mình còn bức bách ả nữa, cả hai sẽ phải xé rách da mặt.

Hắn hơi trầm ngâm một chút rồi nói.

- Vậy thì phải cho a một chút bồi thường chứ nhỉ?

- Anh muốn gì nào?

Tên trung niên ngay lập tức mở kéo khóa quần của mình.

Lương Tử Quỳnh nhanh chóng bò qua giữa háng hắn, ngặm cây súng kia rồi bắt đầu thò ra thụt vào.

Tiếu Lão Thực vô cùng choáng váng.

Hắn không nghĩ đến kết quả này.

- Sự thật này rất tàn khốc với bản thân cậu, nhưng tôi phải nói cô ta không xứng đáng đứng cùng chỗ với cậu đâu.

Diệp Hạo nhìn Tiếu Lão Thực nói.

- Nếu cô ta hoàn lương thì bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc, nhưng…

- Tôi muốn uống rượu.

Tiếu Lão Thức cắt đứt lời Diệp Hạo, khổ sở nói.

- Tới.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Ba người Diệp Hạo mặc quần áo chỉnh tề rồi rời khỏi Hội Sở.

Trương Lan đang muốn hỏi thăm một chút đã thấy ánh mắt Diệp Hạo liếc qua ra hiệu cô không nên hỏi nhiều.

- Đi nơi nào?

Trương Lan hỏi.

- Bồng Lai Hội Sở.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Đừng đi chỗ đó.

Trương Lan nghe được bốn chữ Bồng Lai Hội Sở, sắc mặt có chút biến hóa nói.

- Tại sao?

- Thiều Hoa nói cho tôi biết Bồng Lai Hội Sở là một trong những địa phương nguy hiểm nhất ở Ma Đô.

- Không đến mức vậy đâu.

Diệp Hạo cười nói.

- Tôi là một hội viên ở đó đó.

- Cậu là hội viên?

Trương Lan giật mình hỏi lại.

- Có vần đề gì sao?

- Chỉ hiếu kì không biết tại sao cậu lại trở thành hội viên của Bồng Lai Hội Sở thôi.

Nghe vậy Viên Cao Tinh tò mò hỏi.

- Bồng Lai hội sở rất nổi tiếng à?

- Nơi đó hoàn toàn xứng đáng gọi là Hội Sở Đỉnh Cấp nhất ở Ma Đô này, trong đó động một chút là hơn vạn.

Trương Lan nói khẽ.

- Tiêu phí hơn vạn cũng không đắt lắm mà.

- Vấn đề là không phải ai cũng có tư cách trở thành Hội Viên của Bồng Lai Hội Sở.

Trương Lan nhẹ nhàng giải thích.

- Trong tài khoản cá nhân không có ngàn vạn trở lên thì không có tư cách này.

- Hà khắc như vậy sao?

- Nhưng có rất nhiều thương nhân, các lão đại của các giới hắc bạch vẫn muốn gia nhập.

- Vì cái gì cơ?

- Bởi vì Bồng Lai Hội Sở sẽ cung cấp một vài món đồ thần bí, những món đồ này ngoại giới không thể nào mà có được.

- Ví dụ như?

- Như Hộ Thân Phù.

- Hộ Thân Phù? Vật này không phải chỉ mang tâm lý an ủi thôi sao?

Viên Cao Tinh mở to hai mắt hỏi lại.

- Nếu chỉ mang tâm lý an ủi thì cậu nghĩ tại sao các thương nhân và lão đại của hai phái hắc bạch lại chạy theo như vịt để vào?

Trương Lan lườm Viên Cao Tinh một cái.

- Tôi nói cho cậu, trong một hội đấu giá vì muốn thử lý tính xác thực của Đạo Phù người ta đã làm một thì nghiệm, dùng súng ngắn bắn qua, kết quả là gì cậu biết không, đạn bắn không xuyên qua Hộ Thân Phù đấy.

- Tiểu thuyết Huyền Huyễn ở thực tại à?

Viên Cao Tinh hoảng sợ không nói ra lời.

- Chuyện thần bí trên đời này xảy ra rất nhiều.

Trương Lan nói đến đây thì dừng một cái.

- Về sau các cậu sẽ chậm rãi hiểu được.

- Ý cô là?

- Bởi vì trong tương lai gần, các cậu sẽ được tận mắt chứng kiến.

Trương Lan nói xong, Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực liếc nhau một cái.

- Cô không phải nói trong tương lai sau này chúng ta sẽ nhìn thấy Yêu Ma Quỷ Quái chứ?

- Không sai biệt lắm.

- Có thể đừng đùa nữa, được không? Chuyện này không vui đâu.

Vẻ mặt Viên Cao Tinh đưa đám hỏi.

- Nếu như vậy, bây giờ chúng ta học những thứ trên trường có tác dụng gì nữa?

- Nghề bác sĩ này trong tương lai sẽ vô cùng trọng yếu.

Diệp Hạo lúc này mở miệng nói.

- Diệp Hạo cậu tựa hồ biết cái gì đó phải không?

Tiếu Lão Thực lúc này hỏi.

- Thứ tôi biết còn nhiều hơn sức tưởng tượng của các cậu nữa.

Diệp Hạo nhìn Tiếu Lão Thực nói.

- Bất quá tôi cũng không muốn hiện tại nói mọi chuyện ra cho các cậu, bởi vì biết quá nhiều thứ không nên biết rất không tốt.

- Nhiệm vụ của chúng ta đêm nay là không say không về, nên bây giờ gác mấy chuyện vớ vẩn lại đi.

Diệp Hạo dời chủ đề qua nên hai người Tiếu Lão Thực hiểu ý nên không hỏi lại nữa.

Vừa tới Bồng Lai Hội Sở, Diệp Hạo chú ý đến một thân ảnh đang âm thầm ẩn nấp, cái thân ảnh này từng ly từng tý cẩn thận bước về Bồng Lai Sở Hội.

Diệp Hạo cũng không để ý gì đến tên lén lút này mà mang Tiếu Lão Thực ba người tiến nhập vào Hội Sở, tiến vào bên trong Diệp Hạo chọn một bao sương Trung Đẳng, rất nhanh phục vụ đưa lên các món ăn cùng rượu ngon.

Trong lòng Tiếu Lão Thực lúc này vô cùng đau lòng.

Bởi vậy hắn cứ một ly tiếp một ly liên tục đổ vào trong miệng.

Viên Cao Tinh muốn ngăn lại thì bị Diệp Hạo ngăn trở.

- Cứ để cậu ấy uống.

- Nếu như bình thường thì uống ra sao tôi cũng không quan tâm, nhưng mà ngày mai có bài kiểm tra rồi.

- Không thành vấn đề ngày mai tôi cam đoan sẽ làm cậu ta tỉnh rượu, cam đoan chỉ trong nháy mắt cậy ấy sẽ tỉnh ra gấp 100 lần.

Diệp Hạo cười nói.

- Thật?

Hai mắt Viên Cao Tinh sáng lên nói.

- Loại việc này đâu thể mang ra đùa được.

- Nếu vậy thì mai sáng mày cũng giúp tôi tỉnh rượu nhé!

Viên Cao Tinh vội vàng nói.

- Vừa rồi tôi có xem qua, rượu nơi này rất có giá trị, hiếm có một lần cơ hội như thế này, tôi cũng không muốn bỏ lỡ.

- Vậy cứ tùy tiện uống đi.

Diệp Hạo không lo lắng hai thằng này xảy ra chuyện gì.

Qua đại khái nửa giờ sau, Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực đã ngà ngà say.

Diệp Hạo phẩy tay, một nhân viên phục vụ hiểu ý lập tức đi vào bên trong.

- Đưa hai người bạn của tôi vào phòng nghỉ ngơi đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

Phục vụ đưa hai người Viên Cao Tinh đi đồng thời cũng quét dọn nơi này lại cho sạch sẽ.

Diệp Hạo rót cho Trương Lan một chén rượu vang đỏ nói.

- Cục Võ Đạo gần đây có hành động gì không?

- Cậu không phải thành viên trong đó sao?

Trương lan rất kinh ngạc hỏi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận