Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2971: Ta Chờ Ngươi.

Nếu không có cơ hội trùng kích thì thôi đi.

Thế nhưng Diệp Hạo rõ ràng có cơ hội lại từ bỏ?

Đùa giỡn hay sao?

Ai không muốn trở thành Chúa tể chí cao vô thượng?

Hi Vọng yên lặng.

Diệp Hạo đã nói rất rõ.

Nếu Hi Vọng đi theo hắn chính là lấy toàn bộ Bổ Thiên giáo ra đặt cược.

Hi Vọng dám không?

Không dám!

Nếu chỉ mỗi một mình nàng thì không sao.

Hi Vọng thật sự không quan tâm.

Thế nhưng lựa chọn bây giờ của nàng lại liên luỵ đến toàn bộ Bổ Thiên giáo.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Hi Vọng nói xong hai hàng nước mắt liền rơi xuống.

Diệp Hạo đưa tay giúp Hi Vọng lau đi nước mắt trước mặt rồi ôm nàng vào trong ngực.

- Ngươi không hề có lỗi gì với ta, chúng ta cũng không phải là tiểu hài tử, trên người chúng ta gánh quá nhiều thứ, không phải cứ thích là được.

Hi Vọng ôm Diệp Hạo thật chặt, hận không thể khảm mình vào trong cơ thể của hắn.

Thật lâu sau nàng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta muốn giao cơ thể mình cho ngươi.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Nếu như vậy cả đời này ngươi sẽ không thể nào quên được ta.

- Quên không được thì quên không được.

Hi Vọng đẫm lệ nói.

- Đời này ta cũng không định gả cho ai. Dứt khoát không bằng trao thân thể mình cho ngươi.

Diệp Hạo còn đang định nói lại bị Hi Vọng cắt đứt.

- Vậy coi như ta cầu xin ngươi được không?

Ngay sau đó một thân thể xinh đẹp liền xuất hiện ở trong mắt Diệp Hạo.

Lập tức ngọn lửa trong mắt Diệp Hạo bị đốt lên.

...

Hi Vọng ở trong tiểu thế giới của Diệp Hạo nửa tháng lưu luyến không muốn rời khỏi.

Nhưng lúc này Hi Vọng nhất định phải rời khỏi.

Bởi vì cứ kéo dài như vậy Hi Vọng sợ mình sẽ không nỡ rời khỏi.

Hi Vọng vừa rời khỏi, Diệp Hoạ đã lấy ra một tấm lệnh bài.

Khi hắn câu thông với lệnh bài, một hư ảnh bên trong màn hình xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Kiểm tra vị trí của Hồng Mông.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Đã kiểm tra ra vị trí của Hồng Mông.

Trên màn hình xuất hiện một điểm đỏ, bên cạnh điểm đỏ có ghi cặn kẽ toạ độ không gian.

- Chủ nhân, có muốn xác nhận với Hồng Mông hiện tại hắn có tiện khiêu chiến không?

Hệ thống nhắc nhở nói.

- Liên hệ Hồng Mông.

Diệp Hạo gật đầu.

Hệ thống của Diệp Hạo lập tức liên lạc với hệ thống của hồng Mông.

Hồng Mông bên kia rất nhanh đã trả lời hắn.

- Ta chờ ngươi ở Thiên Long tinh.

Thiên Long tinh?

Diệp Hạo tiện tay triệu hoán ra một chiếc chiến hạm đi tới Thiên Long tinh.

Thiên Long tinh cách nơi này không xa, dựa theo tốc độ của chiến chiến hạm này, chỉ cần bảy tám ngày là có thể đến nơi.

Về phần Diệp Hạo, hắn lười nhác nằm ngủ ở trên chiến hạm.

Đúng vậy.

Đi ngủ.

Những ngày này đêm nào cũng lăn lộn với Hi Vọng, dù hắn là Thần Hoàng cao quý cũng cảm thấy tinh thần mệt mỏi.

Cũng không biết nghỉ ngơi bao lâu Diệp Hạo cảm giác được chiến hạm đột nhiên phát ra âm thanh báo động chói tai.

Diệp Hạo lập tức mở ra hai con mắt.

Xa xa hắn thấy được một đầu Thiên Hành thú to lớn.

Có mười tu sĩ đang đứng trên lưng Thiên Hành thú.

- Chư vị, có chuyện gì không?

Diệp Hạo đứng lên, mở miệng hỏi.

- Tiểu tử, ngươi biết phía trước là nơi nào không?

Lúc này một trung niên đứng ở giữa hỏi.

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn về phía nơi xa.

- Không biết.

- Phía trước là tinh vụ, đừng nói ngươi chỉ là một Thần Hoàng, cho dù là Nửa Bước Cấm Kỵ tuỳ tiện đặt chân cũng có thể vẫn lạc.

Một nữ tử đứng ở bên người trung niên kia hừ lạnh nói.

- Tinh vụ?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Hắn đã từng nghe nói qua tinh vụ, hắn cũng đã từng gặp phải.

Nhưng nó cũng không phải là thứ gì quá đáng sợ.

- Tiểu tử, đến đây, ta mang ngươi qua.

Trung niên kia vẫy tay về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi cũng cất chiến hạm đi.

Dù sao người ta cũng có ý tốt, Diệp Hạo không nên từ chối mới phải.

- Không biết tiền bối ngươi là...?

Diệp Hạo nhìn trung niên kia hỏi.

Nhiều khi Diệp Hạo vẫn luôn khiêm tốn.

Cho dù trung niên trước mặt chỉ là Nửa Bước Cấm Kỵ.

- Ta là phó tông chủ Minh Nguyệt tông, Đường Đức Nguyên.

Trung niên kia nhẹ nhàng nói.

- Vãn bối Diệp Hạo.

Diệp Hạo tự giới thiệu mình.

Trên mặt đám người Đường Đức Nguyên cũng không ngạc nhiên gì.

Hiển nhiên bọn họ không biết Diệp Hạo là ai?

Chuyện này cũng bình thường.

Thứ nhất, chỉ một vài thế lực đứng đầu mới biết được tên của Diệp Hạo; thứ hai, ở trong khu vực của Cửu Cung chúa tể, Diệp Hạo cũng không có quá nhiều thanh danh.

- Trần sư tỷ, ngươi nói lần này chúng ta có thể vào Bách Tuế sơn không?

Một thanh niên thấp thỏm hỏi.

- Bách Tuế sơn?

Nữ tử được gọ là Trần sư tỷ ưu sầu đáp.

- Sẽ khó đây.

Đối với Minh Nguyệt tông bọn họ mà nói, Bách Tuế sơn chính là tông môn đỉnh cấp.

Nghe vậy đám người yên lặng lại.

Trần Bán Nguyệt chính là thiên chi kiều nữ của Minh Nguyệt tông, nhưng bây giờ ngay cả nàng cũng không nắm chắc, vậy thì lại càng không cần phải nói đến bọn họ.

- Ta có lẽ có thể giúp một tay.

Nhìn thấy đám người Trần Bán Nguyệt mặt ủ mày chau, Diệp Hạo mở miệng nói.

Diệp Hạo nghĩ lấy hắn thân phận, Bách Tuế sơn ít nhiều cũng phải nể mặt hắn ba phần.

- Chỉ bằng ngươi?

Trần Bán Nguyệt quan sát toàn thể Diệp Hạo một phen rồi cười lạnh nói.

Trong mắt Trần Bán Nguyệt, chiến hạm mà Diệp Hạo ngồi chỉ là Thần Hoàng trung giai.

Từ điểm đó có thể nhận ra được bối cảnh của Diệp Hạo cũng không được tốt lắm.

Có khi còn không bằng cả Minh Nguyệt tông bọn họ.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi còn muốn giúp một tay?

Thanh niên kia giễu cợt nói.

- Cũng không biết tự soi mình trong nước tiểu xem bản thân mình là ai?

- Khánh Chi.

Đường Đức Nguyên trách cứ.

Chung Khánh Chi trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái rồi không nói gì nữa.

- Diệp công tử, bọn họ ở tông môn quá ngang ngược, đừng để tâm lời của bọn họ.

Đường Đức Nguyên nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- Sẽ không.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Mà đoạn đường kế tiếp Diệp Hạo cũng không nói lời gì nữa.

Đại khái đi qua nửa canh giờ từng đoàn nồng vụ bao phủ đến.

Giờ khắc này phương hướng khó mà phân biệt được.

Rống!

Đúng lúc này một thanh âm gào thét vang lên trong tai mọi người.

- Tinh thú.

Thần lực của Đường Đức Nguyên hoá thành một lớp màn chắn vẵng vàng bao phủ mọi người ở bên trong.

Sau ba hơi thơ, một làn sóng âm kinh khủng ầm vang, màn chắn của Đường Đức Nguyên nhanh chóng bị phá nát.

Phốc!

Đường Đức Nguyên há miệng liền phun một ngụm máu tươi.

- Sử dụng pháp chỉ.

Đường Đức Nguyên quát to.

Hắn biết mình đã gặp phải tinh thú cường đại.

Tu vi của đối phương rất có thể đã đến Cấm Kỵ cấp.

Trần Bán Nguyệt vội vàng lấy ra một tấm pháp chỉ kim sắc,

Pháp chỉ đằng không bay lên, chỉ trong nháy mắt một lão gỉa mặc đạo bào từ bên trong đi ra.

Chỉ thấy lão giả vung tay lên một cái, từ nơi xa truyền ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

- Thiên Hành thú, tăng thêm tốc độ, xông ra tinh vụ.

Đường Đức Nguyên trầm giọng nói.

- Ta không cảm nhận được phương hướng.

Thiên Hành thú trả lời.

Lúc này hai con mắt của lão giả mặc đạo bào loé ra ánh sáng sắc bén xua tán tinh vụ đang bao phủ bọn họ, cũng đúng lúc này Thiên Hành thú thấy được đường ra.

Xoát!

Thiên Hành thú cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, nó lập tức thi triển tốc độ đến cực hạn.

Thế nhưng Thiên Hành thú còn chưa đi được bao xa, bọn họ lại gặp một đoàn tinh vộ, lão giả mặc đạo bào lần nữa xuất thủ.

Sắc mặt Đường Đức Nguyên lập tức âm trầm xuống.

- Pháp chỉ không thể kiên trì được quá lâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận