Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2975: Thanh Các

Cao tầng Bách Tuế sơn sau khi chứng kiến chiến lực của Diệp Hạo đều động loạt xông tới.

- Tinh Hà công tử, ta là tông chủ Bách Tuế sơn, Đổng Thiên Sơn.

Một trung niên mặc hoa bào khách khí nói.

Đừng nhìn Đổng Thiên Sơn là Siêu Thoát cấp.

Ở trước mặt Diệp Hạo, hắn cũng không có tư cách lên mặt.

Bởi vì không bao lâu nữa thôi Diệp Hạo sẽ ở trên hắn.

- Tinh Hà gặp qua Đổng Tông chủ.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy thái độ của Diệp Hạo, ánh mắt đám cao tầng Bách Tuế sơn nhìn hắn cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Phải biết khi Hồng Mông ở Bách Tuế sơn, hắn còn chả thèm nể mặt mũi ai.

Có lúc cho dù là Đổng Thiên Sơn cũng hờ hững.

Diệp Hạo hàn huyên cùng với cao tầng Bách Tuế sơn một hồi mới nói.

- Đổng Tông chủ, ta có một yêu cầu quá đáng.

Trên mặt Đổng Thiên Sơn không khỏi lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Tinh Hà công tử, mời nói.

Hắn lo lắng nhất chính là Diệp Hạo không có mong muốn gì.

Nếu nói như vậy Diệp Hạo sao có thể nợ nhân tình hắn chứ?

- Trên đường đến Thiên Long tinh ta có gặp vài tu sĩ, những tu sĩ kia muốn gia nhập Bách Tuế sơn các ngươi, không biết Đổng tông chủ có thể mở cửa sau được không?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Việc Diệp công tử nhờ là đây sao?

Đổng Thiên Sơn giả bộ không vui nói.

- Đây có là chuyện gì, chỉ cần một câu nói là xong hết.

Nói đến đây Đổng Thiên Sơn liền nhìn về phía Đổng Thành Thụy.

- Thành thụy, chút nữa ngươi cùng Diệp công tử đi xử lý chuyện này.

- Tuân mệnh.

Đổng Thành Thụy cung kính nói.

Đổng Thành Thụy biết rõ tông chủ đang cho mình một cơ hội để tiếp xúc với Diệp Hạo.

Về phần có thể lấy được hảo cảm của Diệp Hạo hay không còn phải nhìn vào biểu hiện của hắn.

. . .

Đổng Thành Thụy mang theo Diệp Hạo vòng vo một vòng rồi đi tới nơi tuyển chọn đệ tử.

- Liêu trưởng lão, cho ta mười hai tấm lệnh bài đệ tử chân truyền.

Đổng Thành Thụy thản nhiên nói.

Liêu trưởng lão không chút do dự đưa cho Đổng Thành Thụy mười hai tấm lệnh bài đệ tử chân truyền.

Lệnh bài này chính là ký hiệu thông báo trúng tuyển.

- Đổi ba tấm lệnh bài đệ tử nội môn.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Liêu trưởng lão khẽ giật mình.

Đầu có bệnh sao?

Đệ tử chân truyền không muốn, ngươi muốn làm đệ tử nội môn?

- Lời nói của Diệp công tử mà ngươi không nghe thấy sao?

Đổng Thành Thụy nhìn thấy Liêu trưởng lão chậm chạm lập tức quát lớn.

Liêu trưởng lão như ở trong mộng mới tỉnh nhanh chóng đưa tới ba tấm lệnh bài đệ tử nội môn.

Diệp Hạo cất mười hai tầm lệnh bài này vào trong túi càn khôi rồi nhìn về phía Đổng Thành Thuỵ.

- Đã xong, ta cũng cáo từ.

- Diệp công tử, ngươi có việc gấp sao?

Đổng Thành Thụy vừa cười vừa nói.

- Thật không có.

- Nếu như không có ta dẫn ngươi đi tới một nơi thú vị.

Đổng Thành Thuỵ ném cho Diệp Hạo một ánh mắt đầy ẩn ý.

- Như vậy thì không tốt lắm, dù sao ta cũng là một chính nhân quân tử, nhưng vẫn đi xem một chút đi.

Đổng Thành Thụy không khỏi nở nụ cười.

Thời gian này bồi tiếp Hồng Mông khiến Đổng Thành Thuỵ có một loại cảm giác bị hành hạ.

Trong đầu tên kia chỉ có võ đạo, hoàn toàn không hề có bất cứ thứ gì khác, vậy làm sao Đổng Thành Thuỵ có thể nịnh nọt được đây?

Lúc đầu hắn còn cho rằng Diệp Hạo sẽ càng khó hầu hạ hơn, nhưng khi chân chính tiếp xúc, hắn mới phát hiện Diệp Hạo rất dễ nói chuyện.

Thanh các!

Khi Diệp Hạo tiến vào Thanh các, hắn còn tưởng rằng mình đi đến nhầm nơi.

Bởi vì nữ tử nơi này không hề dung tục son phấn, vả lại cách ăn mặc của nữ tử nơi đây hoàn toàn khác biệt so với nữ tử trong chốn hồng trần.

- Ngươi chắc đây là nơi thú vị kia sao?

Diệp Hạo hoang mang nhìn Đổng Thành Thụy.

- Đây mới là chỗ đặc biệt của Thanh các.

Đổng Thành Thụy vừa cười vừa nói.

- Những cô gái này nhìn như thanh thuần như nước, nhưng trên thực tế đều có giá tiền, miễn ngươi ra giá cao. . .

Lời kế tiếp Đổng Thành Thụy không nói ra, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng.

- Thả ta ra.

Đúng lúc này bên trong một căn phòng truyền ra âm thang tức giận, tiếp đó một thiếu nữ mặc áo xanh đụng nát cánh cửa đi ra đại sảng.

- Dám đánh lão tử? Ta muốn giết ngươi.

Sau một khắc từ bên trong phòng có một lão giả quần áo xốc xếch đi ra, lão giả dùng ánh mắt tràn đầy sát cơ nhìn thiếu nữ giữa đại sảnh.

- Đây là có chuyện gì?

Diệp Hạo chỉ vào nữ tử áo xanh nói.

- Có lẽ là bán được giá tố nhưng nữ tử này lại không theo.

Đối với chuyện này Đổng Thành Thụy cũng không còn cảm thấy kinh ngạc.

- Công tử, xin cứu ta.

Nữ tử áo xanh nhìn thấy bốn phía xuất hiện vài thị vệ, nàng nhanh chóng ôm cánh tay Diệp Hạo, thân thể run rẩy nói.

- Hàm Yên, bây giờ ngươi đã là nữ nhân của Mã tiền bối rồi.

Lúc này người phụ trách Thanh các xuất hiện lạnh giọng nói.

- Không muốn, ta không muốn.

Nữ tử được gọi là Hàm Yên rơi lệ đầy mặt nói.

Người phụ trách Thanh các nhìn thấy Hàm Yên nói như vậy lập tức lành lùng ra lệnh.

- Chờ đã.

Khi thị vệ xung quanh chuẩn bị ra tay, Diệp Hạo cau mày nói.

- Công tử, Hàm Yên đã bị Mã tiền bối dùng gía cao mua, dựa theo quy củ bây giờ nàng là người của Mã tiền bối.

Người phụ trách Thanh các trầm giọng nói.

Ba!

Tiếng nói của người phụ trách vừa rơi xuống liền bị Đổng Thành Thuỵ tát một cái.

- Tống Triết, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ.

Đổng Thành Thụy lạnh lùng nói.

Tống Triết che lại gò má, tức giận nhìn Đổng Thành Thụy nói.

- Đổng công tử, Thanh các ta không phải nơi mà ai cũng có thể làm nhục được.

- Có phải vậy không? Không biết Thanh các của các ngươi lớn bao nhiêu?

Diệp Hạo nói xong, trong tay liền xuất hiện một lệnh bài.

Khi nhìn thấy lệnh bài trong tay Diệp Hạo, trên mặt Tống Triết tràn đầy hoảng sợ.

- Ngươi là . . .?

Lệnh bài kim cương.

Các chủ Thanh các đã từng nói đừng nói người giữ lệnh bài kim cương, cho dù là người giữ lệnh bài tử kim cũng không thể đắc tội.

- Bây giờ ta đã có thể xen vào chuyện này được chưa?

Diệp Hạo gằn từng chữ hỏi.

- Tinh Hà công tử, xin tha thứ tiểu nhân có mắt không tròng.

Tống Triết nói xong liền tai cho mình hai bạt tai.

Ở khu vực Cửa Cung này, người nắm giữa lệnh bài kim cương chỉ có mười người.

Mà mới vừa rồi Diệp Hạo đánh thắng Hồng Mông ở Bách Tuế sơn, bởi vậy hắn đoán ra thân phận của Diệp Hạo cũng không phải quá khó.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía lão giả kia nói.

- Nữ tử này nhường cho ta, thế nào?

Trên mặt lão giả kia lộ ra vẻ giãy dụa, ngay sau đó ủ rũ nói.

- Có thể, nhưng ngươi phải cho ta sáu vạn hoàng thạch coi như là phí chuyển nhượng.

- Rõ ràng ngươi chỉ dùng ba vạn hoàng thạch để mua ta.

Bỗng nhiên Hàm Yên nói ra.

- Im miệng.

Lão giả kia trừng mắt nhìn Hàm Yên một cái.

- Đừng có doạ dẫm ở chỗ ta.

Từ đầu Diệp Hạo đã không vừa mắt lão giả kia, lại càng không cần phải nói đối phương còn doạ dẫm ở chỗ hắn.

- Bây giờ ngươi một xu cũng không lấy được.

- Sao ngươi có thể như vậy được?

Lão giả kia nắm chặt tay thành nắm đấm.

- Cút.

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Lão giả kia oán hận nhìn Diệp Hạo một cái rồi im lặng rời khỏi.

- Ta cảm thấy hắn chắc chắn sẽ trả thù ngươi.

Đổng Thành Thụy tiến lên thấp giọng nói.

- Có cần khiến hắn…

Nói đến đây hắn đưa tay làm ra động tác cắt cổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận