Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2991: Ngư Dược Môn

- Ngả tộc.

Tần Hi Hi vừa nói xong, một thanh niên mặc áo bào màu vàng óng xuất hiện ở đầu tàu.

Sắc mặt Tần Hi Hi nhanh chóng thay đổi.

Ngả tộc là một tộc mạnh mẽ thuộc gia tộc hải tặc.

Bàn về thực lực còn vượt qua cả Tần gia các nàng.

- Ngả Đăng, có thể nể mặt ta một lần được không?

Lúc này Mộ Nặc Nặc đi tới, trên mặt nàng mang theo nụ cười hỏi.

- Hôm nay ta tới đây chính là vì hai ngươi.

Khiến Mộ Nặc Nặc không ngờ rằng Ngả Đăng lại nói câu như vậy.

- Ý của ngươi là gì?

Trong lòng Mộ Nặc Nặc cũng đã có suy đón, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

- Ta thiếu hai mĩ nhân làm ấm giường, ta cảm thấy hai ngươi cũng không tệ lắm.

Ngả Đăng vui vẻ nói.

- Ngươi muốn chết hả?

Sắc mặt Tần Hi Hi lập tức trầm xuống.

- Mộ Nặc Nặc, Tần Hi Hi, ta cho hai ngươi một cơ hội.

Ánh mắt của Ngả Đăng dò xét trên người các nàng không một chút kiêng kỵ.

- Hai người các ngươi đồng loạt ra tay, nếu có thể ngăn được ba chiêu của ta, ta sẽ thả các ngươi rời đi. Nếu không ngăn nổi, các ngươi phải ngoan ngoãn đi theo ta.

Mộ Nặc Nặc và Tần Hi Hi liếc nhau, từ trong ánh mắt đối phương thấy được ý nghĩ giống nhau.

- Ngả Đăng, đây chính là ngươi nói.

Tần Hi Hi lạnh lùng nói.

- Nhiều người nhìn như vậy, ta còn cần lừa ngươi sao?

Ngả Đăng khẽ mỉm cười nói.

- Xuất thủ.

Tần Hi Hi nói xong liền cùng Mộ Nặc Nặc vọt tới Ngả Đăng.

Tâm thần Ngả Đăng khẽ động liền triệu hoán một chuôi trường kiếm màu vàng óng.

Trường thương như long, bỗng nhiên đâm ra.

Toàn bộ hư không đều bị xuyên toạc.

Công kích của Tần Hi Hi và Mộ Nặc Nặc giống như tờ giấy mỏng nhanh chóng đã bị xé nát.

Hai nàng đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi xuống phía sau.

Chênh lệch quá lớn.

Kỳ thật chuyện này cũng hợp tình hợp lý.

Ngả Đăng nắm giữa lệnh bài tử kim, đứng thứ chín mươi sáu trên Thiên Bảng.

Mà Tần Hi Hi và Mộ Nặc Nặc, một người đứng thứ bốn trăm hai mươi ba, một người đứng thứ bốn trăm hai mươi sáu.

Đánh làm thế nào chứ?

- Chiêu thứ nhất.

Ngả Đăng quay cây thương một vòng rồi cười híp mắt nói.

Trong lòng Tần Hi Hi tràn đầy tuyệt vọng.

Lúc này mới là chiêu thứ nhất nhưng hai nàng đều đã bị đả thương nặng.

Vậy hai chiêu còn lại phải đón thế nào đây?

Đáp án đương nhiên là không thể.

Tần Hi Hi không hề nghĩ đến việc triệu hoán chiến linh.

Nói đùa cái gì?

Ngươi cho rằng Ngả Đăng không có chiến linh sao?

Chiến linh của người ta còn mạnh hơn cả của nàng.

- Xem ra hai vị định từ bỏ.

Ngả Đăng cười híp mắt đi tới bên người Mộ Nặc Nặc.

Ánh mắt Mộ Nặc Nặc tràn đầy không cam lòng.

- Mộ gia ta sẽ không bỏ qua chuyện này.

- Ha ha, Mộ gia ngươi không bỏ qua thì đã thế nào.

Vừa nói đến đây, Ngả Đăng dùng ngón tay nâng cằm Mộ Nặc Nặc lên.

- Dù Mộ gia ngươi có thật sự ra tay đối phó với ta, chẳng lẽ ta phải sợ sao?

Mộ Nặc Nặc trầm mặc không nói.

Ngả tộc không phả Mộ tộc có thể so sánh được.

Đúng lúc này một ánh mắt kinh khủng rơi vào trên người Ngả Đăng. Hắn cảm thấy ánh mắt này nặng nề như núi.

Theo ánh mắt, Ngải Đăng nhìn tới người Diệp Hạo.

- Cút.

Khi một tiếng này vừa vang lên, lục phủ ngũ tạng hắn ầm vang vỡ nát.

Trên mặt Ngải Đăng tràn ngập vẻ kinh ngạc.

- Hai vị tiểu thư chớ sợ, Thương Lãng đã đến.

Cùng lúc đó một thanh âm vang lên trong vùng thế giới này.

Từ xa có thể nhìn thấy một thanh niên cưỡi hành vân thú vọt tới như sấm rền.

Ngả Đăng nhìn thoáng qua Thương Lãng lập tức quay người trở về chiến hạm.

- Đi mau.

Ngả Đăng hạ lệnh.

Chiếc chiến hạm lập tức quay ngược lại, xé rách không gian thoát đi khỏi nơi này.

Khi Thương Lãnh xuất hiện ở bên cạnh Mộ Nặc Nặc, chiếc chiến hạm của Ngả Đăng đã rời khỏi vùng thế giới này.

Ánh mắt Thương Lãnh lộ ra vẻ tiếc nuối.

- Đáng tiếc, lại để cho tên gia hoả đó chạy trốn.

Tần Hi Hi nhìn Thương Lãnh, ánh mắt tràn đầy nóng hổi.

- Thương Lãnh công tử không hổ là kỳ tài ngút trời, Ngả Đăng gặp ngươi chẳng khác gì chuột gặp phải mèo.

Trong mắt Mộ Nặc Nặc lộ ra tia nghi hoặc.

- Vì sao Ngả Đăng lại e ngại Thương Lãnh công tử như vậy?

Phải biết Thương Lãnh chỉ xếp thứ chín mươi tám, mà Ngả Đăng xếp thứ chín mươi sáu.

- Tu vi của ta cũng không phải giống như hồi xưa nữa.

Thương Lãng vừa cười vừa nói.

- Bây giờ đừng nói Ngả Đăng xếp thứ chín mươi sáu, cho dù là thiêu kiêu xếp hạng cao hơn cũng không phải là đối thủ của ta.

- Thương Lãng công tử chiếm được kỳ ngộ gì sao?

Ánh mắt Tần Hi Hi sáng tỏ nói.

- Hi Hi.

Mộ Nặc Nặc nhìn Tần Hi Hi một cái nói.

Đây cũng là cảnh cáo Tần Hi Hi không nên tùy tiện nghe ngóng chuyện riêng của người khác.

- Kỳ thật cũng không phải là chuyện gì không thể nói.

Thương Lãng khẽ mỉm cười nói.

- Vài năng trước ta lấy được bí thuật Kim Thế cảnh sơ kỳ, bây giờ đã tu hành thành công.

Bí thuật Kim Thế cảnh?

Nghe được những chữ đó, không những Mộ Nặc Nặc mà Tần Hi Hi cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Đối với các nàng công pháp Kim Thế cảnh quá xa vời, lại càng không cần phải nói đến bí thuật Kim Thế cảnh.

Nó còn xa vời không thể chạm vào hơn.

Ba người trò chuyện một hồi mới đi vào bên trong phòng, nửa đường đụng phải Diệp Hạo, Tần Hi Hi chỉ Thương Lãnh nói.

- Ngươi biết vị này là ai không?

- Vừa rồi không phải ngươi đã biết rồi sao?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi cảm thấy ngươi so với Thương Lãnh công tử thế nào?

Tần Hi Hi lạnh giọng hỏi.

- Hắn không bằng ta.

Diệp Hạo nói khẽ.

Con mắt Thương Lãng lập tức híp lại.

- Tần tiểu thư, vị này là ai?

- Một tên tâm thần.

Tần Hi Hi không cần suy nghĩ nói luôn.

Thương Lãng lập tức thu hồi ánh mắt.

Ai lại đi chấp nhặt với tên tâm thần chứ?

Như vậy sẽ hạ thấp thân phận của bản thân.

Mộ Nặc Nặc há to miệng muốn mời Diệp Hạo, thế nhưng vừa nghĩ đến lời nói tự đại của Diệp Hạo, Mộ Nặc Nặc cảm thấy vẫn nên không gọi thì tôt shown.

Diệp Hạo cũng không để bụng, tiếp tục trở lại vị trí trước đó, bình chân như vại mà nhìn về phía xa.

Ba ngày sau, chiếc chiến hạm đi tới Ngư Dược môn.

Ngư Dược môn chính là một tông trong nhị môn, Ngư Dược môn.

- Cũng không biết lần này có thể thông qua khảo hạch của Ngư Dược môn không?

Khi Tần Hi Hi nhảy xuống chiến hạm, ánh mắt lộ ra vẻ mong đợi.

- Khảo hạch của Ngư Dược môn không những cần có tu vi mà còn cần thêm cả vận khí.

Thương Lãng cười nói.

- Ta đã từng thấy một người nắm giữa lệnh bài kim sắc nhưng không thể lọt vào được Long Môn.

Long Môn!

- Long Môn thì có chỗ gì tốt?

Lúc này Diệp Hạo mở miệng hỏi.

- Sao? Ngươi còn muốn vào Long Môn?

Tần Hi Hi lạnh lùng hỏi.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Sau khi lọt vào Long Môn, ngươi sẽ được gặp cao tầng Ngư Dược môn, ngươi có thể lựa chọn làm đệ tử chân truyền Ngư Dược môn, hoặc ngươi cũng có thể đi vào phủ khố Ngư Dược môn chọn một kiện bảo bối.

Mộ Nặc Nặc nhẹ giọng giải thích nói.

- Bảo bối nào cũng được sao?

- Ngư Dược môn có mở ra toàn bộ phủ khố hay không thì ta không biết.

Mộ Nặc Nặc vừa cười vừa nói.

Đây cũng là biến tướng nói cho Diệp Hạo, Ngư Dược môn sẽ có giữ lại.

Chuyện này cũng rất bình thường.

Dù sao Ngư Dược môn cũng cho ngươi mà không hề ràng buộc gì với ngươi, làm sao có thể tặng ngươi trọng bảo chân chính được cơ chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận