Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2994: Tình Huống Có Chút Không Đúng

Tần Hi Hi ngây ngẩn cả người.

Chuyện gì đây?

- Ngư Du . . .

Thương Lãng cau mày nói.

Dù sao Tần Hi Hi là nữ nhân mà hắn xem trọng.

- Bất cứ lúc nào cũng phải luôn khiêm tốn, bởi vì cái thế giới này luôn có người mạnh hơn ngươi.

Ngư Du lãnh đạm nói.

- Ta không ưa nhất chính là một số người có chút thành tựu đã đi khoe khoang khắp nơi hận không thể khiến toàn bộ thiên hạ đều biết.

Khoé miệng Thương Lãng giật giật một cái.

Sao ngươi có thể mắt không chớp tim không đập mà nói lời như vậy chứ?

Nói đến việc ngông cuồng, ai mà có thể sánh được với ngươi?

Đương nhiên lời như vậy Thương Lãng sẽ không nói ra.

Nếu không thì quá mất mặt rồi.

Tần Hi Hi bị mắng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

- Tính khí phách lối vừa rồi đi đâu mất tiêu rồi?

Diệp Hạo cười tủm tỉm nhìn Tần Hi Hi nói.

Lửa giận trong lòng Tần Hi Hi lập tức bị đốt lên.

- Ngươi có tin ta giết ngươi hay không?

- Hi Hi, ngươi đang nói cái gì vậy?

Đúng lúc này Mộ Nặc Nặc từ xa đi tới.

- Nặc Nặc, hắn khiêu khích ta.

Tần Hi Hi lôi kéo cánh tay Mộ Nặc Nặc đáng thương nói.

- Diệp công tử khiêu khích ngươi?

Khắp khuôn mặt Mộ Nặc Nặc tràn ngập vẻ không tin.

- Ngươi khiêu khích hắn nghe còn có lý hơn.

- Nặc Nặc, sao ngươi không tin ta?

Tần Hi Hi nghe Mộ Nặc Nặc nói như vậy trong lòng khỏi phải nói phiền muộn bao nhiêu.

- Nặc Nặc, điều Hi Hi nói là sự thật.

Thương Lãng nhìn không được nhẹ nhàng nói.

Mộ Nặc Nặc nghi ngờ nhìn về phía Diệp Hạo.

Chẳng lẽ Tần Hi Hi nói là sự thật?

- Ha ha, Thương Lãng, ta biết ngươi để ý Tần Hi Hi, nhưng ngươi cũng không thể bởi vì như vậy mà nói dối được.

Lúc này Ngư Du lãnh đạm nói.

- Vị này rõ ràng là bị khiêu khích, vì sao qua miệng của các ngươi lại thành đối tượng đi ức hiếp người khác chứ?

- Hi Hi, ngươi làm ta quá thất vọng.

Mộ Nặc Nặc hơi giận nói.

Nếu như nói trước đó Mộ Nặc Nặc còn chưa có quá nhiều cảm giác, nhưng sau việc Diệp Hạo trả cho nàng mười vạn Hoàng thạch, Diệp Hạo cũng đã để lại dấu vết trong lòng nàng.

Vả lại nhân loại đều có lòng trắc ẩn.

Ở trong lòng Mộ Nặc Nặc, Tân Hi Hi và Thương Lãnh liên thủ khi dễ Diệp Hạo, chuyện này khiến trong lòng Mộ Nặc Nặc ít nhiều cũng có chút tức giận.

Tần Hi Hi trừng lớn hai mắt.

- Ngư Du công tử, tại sao ngươi có thể mở to mắt mà nói lời bịa đặt được chứ?

- Đủ rồi.

Mộ Nặc Nặc nắm chặn tay thành nắm đấm nói.

- Đã đến lúc này, ngươi còn muốn giả vờ gì nữa? Ta biết ngươi không ưng Diệp công tử, nhưng ngươi cũng không thể khi dễ hắn như vậy.

- Nặc Nặc, ngươi nghe ta nói . . .

Tần Hi Hi trở nên gấp gáp.

- Có phải ngươi muốn nói với ta rằng Ngư Du công tử nói sai sự thật?

Mộ Nặc Nặc có chút thất vọng nói ra.

- Ngư Du công tử và Diệp công tử bèo nước gặp nhau, ngươi cảm thấy hắn có thể nói sai sao?

Tần Hi Hi còn đang định nói đã bị Thương Lãnh đè xuống.

- Hi Hi, không cần nói nữa.

Thương Lãng lắc đầu.

Mộ Nặc Nặc vào trước là chủ, sự tình này không giải thích được.

Lúc này Thương Lãng nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Mặt của Thương Lãnh ta không phải ai cũng có thể đánh, còn nhiều thời gian, về sau chờ xem.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ở trước mặt Ngư Du công tử và Mộ Nặc Nặc tiểu tư, ngươi dám công khai uy hiếp ta, ngươi đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?

- Hậu quả? Ta không biết có hậu quả gì đấy?

Thương Lãng hừ lạnh nói.

Thương Lãng kiêng kị Ngư Du, cũng không đại biểu hắn kiêng kị Diệp Hạo.

- Thương Lãng, Ngư Dược môn ta không chào đón ngươi.

Khiến Thương Lãng không ngờ rằng khi lời nói của hắn vừa dứt, Ngư Du đã trực tiếp nói luôn.

- Ngư Du, ngươi nói cái gì?

Thương Lãng vẫn còn đang hoang mang.

- Ngư Dược môn không chào đón ngươi, bây giờ ngươi có thể rời đi.

Ngư Du chỉ vào sơn môn nói.

Thương Lãng thở mạnh vài hơi rồi mới nói.

- Chờ ta lấy trọng bảo bên trong phủ khố xong sẽ lập tức rời khỏi Ngư Dược môn ngươi.

- Trọng bảo gì? Ngươi nói cái gì?

Ngư Du thản nhiên nói.

- Ta đã thông qua khiêu chiên của Ngư Dược môn ngươi, dựa theo quy củ các ngươi hẳn phải cho ta tiến vào phủ khố lấy một kiện trọng bảo.

Khi nói ra câu này, trong lòng Thương Lãnh bỗng có dự cảm không tốt.

Mẹ nó.

Chẳng lẽ Ngư Dược môn muốn quỵt nợ?

Nếu là như vậy cũng thậ quá đáng rồi?

Phải biết vì khiêu chiến mà Thương Lãng đã thanh toán xong mười vạn Hoàng thạch,

- Bây giờ ngươi đã bất kính với Ngư Dược môn ta, còn muốn đi phủ khố Ngư Dược môn ta lấy trọng bảo?

Ngư Du hừ lạnh một tiếng nói.

- Thương Lãng, ta thật sự rất muốn biết cái ót ngươi có phải bị lừa đá rồi hay không?

- Ta bất kính với Ngư Dược môn ngươi lúc nào cơ?

Thương Lãnh vừa nói đến đây, Ngư Du đã chỉ vào đại môn nói.

- Thương Lãng, mời đi.

Trong mắt Thương Lãng tia sát ý.

- Ngư Du, ngươi thật sự muốn vạch mặt với ta?

Trên mặt Ngư Du chỉ là nụ cười lạnh.

Vạch mặt?

Thì đã thế nào chứ?

Dù không có tầng quan hệ với Diệp Hạo, chẳng lẽ Ngư Du còn phải sợ sao?

Thương Lãng hất ống tay áo lên rồi rời đi.

Đầu Tần Hi Hi có chút choáng váng.

Nàng không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này?

Mà lúc này ánh mắt Ngư Du rơi trên người nàng.

- Thương Lãng đã đi, ngươi còn không đi sao?

- Chờ đã, giữa ta và Thương Lãnh không có quan hệ gì hết.

Tần Hi Hi nói gấp.

Dù sao Thương Lãng không ở nơi này, quan hệ có thể bỏ thì bỏ thôi.

- Vừa rồi ta thấy ngươi và Thương Lãnh ngọt ngào với nhau lắm mà? Sao vậy, quay mặt liền không nhận người nữa sao?

Ngư Du cười lạnh nói.

- Có cần ta gọi Thương Lãnh lại không?

Sắc mặt Tần Hi Hi lập tức trầm xuống.

Nàng không cam tâm.

Phải biết nàng cũng đã thông qua khảo nghiệm.

Nhưng cuối cùng Tần Hi Hi cũng rời đi.

Thái độ của Ngư Du cũng đã thể hiện rất rõ ràng, không hề chào đón nàng.

Cứ tiếp tục ở nơi này để làm gì chứ?

- Mộ tiểu thư, Diệp công tử, mời đi.

Lúc này trên mặt Ngư Du nở một nụ cười ôn hòa nói.

Mộ Nặc Nặc nghi ngờ nhìn Diệp Hạo một cái.

Chuyện gì thế này?

Vì sao nàng mơ hồ cảm thấy thái độ của Ngư Du đối với Diệp Hạo lại rất không hề bình thường vậy?

Lại liên tưởng đến đủ loại dấu hiệu không hợp lý trước đó, toàn bộ những thứ này sẽ không phải đều là bởi vì Diệp Hạo đấy chứ?

Nhưng ngay lập tức Mộ Nặc Nặc đã loại bỏ trường hợp này.

Dù có nhìn ngang nhìn dọc cũng không thể nhìn ra được Diệp Hạo là cao thủ.

Có lẽ Ngư Du là loại người nhiệt tình.

Ngư Du mang theo Diệp Hạo và Mộ Nặc Nặc đi thẳng tới phủ khố Ngư Dược môn.

Khi đến nơi, Mộ Nặc Nặc lập tức chấn động.

Nàng nhìn thấy cái gì?

Nàng nhìn thấy dược phẩm Cấm Kỵ cấp, nàng nhìn thấy vật liệu Cấm Kỵ cấp, nàng nhìn thấy pháp bảo Cấm Kỵ cấp, thậm chí còn có Siêu Thoát cấp…

- Những tài nguyên này ta đều có thể chọn?

Mộ Nặc Nặc trợn mắt hốc mồm nói.

Không phải nói tài nguyên Cấm Kỵ cấp Ngư Dược môn sẽ không mở ra sao?

Vậy đây là chuyện gì?

- Đúng vậy, chọn thoải mái.

Ngư Du mỉm cười nói.

- Nhưng chỉ có thể chọn một thứ.

- Vậy ta muốn chuôi chiến kiếm này.

Mộ Nặc Nặc chỉ một chuôi chiến kiếm nói.

Chuôi chiến kiếm này có cấp bậc gì Mộ Nặc Nặc không biết, nhưng nàng biết chắc chắn chiến kiếm tuyệt đối là Siêu Thoát cấp.

- Được.

Ngư Du đưa tay chộp một cái liền nắm chuôi chiến kiếm ở trong tay rồi đưa cho Mộ Nặc Nặc.

- Ngươi có biết nó có cấp bậc gì không?

Mộ Nặc Nặc nuốt môt ngụm nước bọt nói

- Chiến kiếm Quá Khứ cảnh trung kỳ.

Ngư Du vừa cười vừa nói.

- Là chiến lợi phẩm năm đó lão tổ Ngư Dược môn tịch thu dược.

A!

Mộ Nặc Nặc chấn động,

Hóa ra Ngư Du biết rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận