Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2995: Ngút Trời Kiếm Ý

Nhặt được đồ tốt?

Nói đùa cái gì?

Ngươi cho rằng cao tầng Ngư Dược môn đều là tên ngốc chắc?

Nhưng những năm này Mộ Nặc Nặc chưa từng nghe ai nói qua lấy được pháp bảo Quá Khứ cảnh từ trong phủ khố Ngư Dược môn.

- Diệp công tử, tới phiên ngươi.

Lúc này Ngư Du lại nhìn về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo liếc mắt nhìn bốn phía một vòng rồi rơi vào trên thân một thanh kiếm.

- Diệp công tử, ngươi coi trọng cái thanh kiếm này sao?

Ngư Du nói khẽ.

- Thanh kiếm này chỉ là Cấm Kỵ sơ kỳ.

Chiến kiếm Cấm Kỵ sơ kỳ này ngay cả mười vạn Hoàng thạch cũng chưa tới.

- Ta cảm thấy thanh kiếm này không tệ.

Diệp Hạo nói xong, hắn khẽ vươn tay lên triệu hoán thanh kiếm vào trong tay mình.

- Diệp công tử, bên trong phủ khố vẫn còn có thanh kiếm có đẳng cấp cao hơn.

Ngư Du khuyên giải nói.

Ngư Du thật lòng hi vọng Diệp Hạo có thể lấy tài nguyên đẳng cấp cao.

Bởi vì như vậy trong vô hình Diệp Hạo sẽ thiếu Ngư Dược môn nhân tình.

Đáng tiếc bây giờ Diệp Hạo lại chỉ lựa chọn một thanh kiếm Cấm Kỵ sơ kỳ.

- Không sao, như vậy là đủ.

Diệp Hạo dương nhiên sẽ không nói cho Ngư Du biết bên trên thanh kiếm hắn cảm nhận được dấu vết của trận pháp.

Trận pháp này là trận pháp ẩn nặc Cấm Kỵ sơ kỳ.

Trận pháp ẩn nặc này cực kỳ cao thâm, người không tinh thông trận pháp rất khó phát hiện ra được.

Đương nhiên bây giờ hắn vẫn còn không biết bên trong thanh kiếm này ẩn giấu thứ gì, nhưng Diệp Hạo tin đối phương tốn sức ẩn giấu như vậy chắc chắn sẽ có đồ tốt.

- Diệp công tử, tiếp theo ngươi có kế hoạch gì không?

Mộ Nặc Nặc nhẹ giọng dò hỏi.

- Ta chuẩn bị đi Long Uyên môn nhìn thử?

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Long Uyên môn? Chẳng lẽ Diệp công tử chuẩn bị tham gia đại hội Nguyên thạch của Long Uyên môn?

- Đại hội Nguyên thạch?

Ánh mắt Diệp Hạo phát sáng lên.

- Là Nguyên thạch đẳng cấp cao sao?

- Đúng vậy, ta nghe nói đã từng có tu sĩ đã lấy được công pháp Siêu Thoát cảnh từ bên trong Nguyên thạch, cũng có tu sĩ lấy được chiến mâu.

- Đại hội Nguyên thạch bắt đầu lúc nào?

- Nửa tháng sau.

- Bây giờ đi vẫn còn kịp.

- Diệp công tử, ngươi thật sự muốn đi?

- Sao vậy?

- Chuyện này . . . Dựa theo kế hoạch ban đầu mấy người chúng ta cũng chuẩn bị tiến đến Long Uyên môn thử vận khí một chút.

Mộ Nặc Nặc lo lắng nói.

Bây giờ Diệp Hạo lại xảy ra xung đột với Thương Lãnh, đến lúc đó Mộ Nặc Nặc chưa chắc có thể khuyên được.

- Vậy các ngươi đi trước đi.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Diệp Hạo cũng không muốn để Mộ Nặc Nặc phải khó xử.

- Vậy Diệp công tử, lên đường cẩn thận.

Mộ Nặc Nặc nói khẽ.

Sau khi Mộ Nặc Nặc rời đi, Ngư Du không hiểu hỏi.

- Diệp công tử, ta không hiểu vì sao ngươi không thẳng thắn nói thân phận của mình cho Mộ Nặc Nặc?

- Sau khi thẳn thắn ngươi cảm thấy chúng ta có thể giao lưu giống bằng hữu bình thường sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vấn đề là ở trước mặt ngươi Mộ Nặc Nặc luôn duy trì thái độ thần nữ.

Ngư Du nhìn mọi chuyện rất rõ.

- Không sao.

- Vẫn là Diệp công tử rộng rãi, nếu ai dám đối với ta như vậy, ta đã dùng một bài tay đập nát từ lâu rồi.

Ngư Du cười hắc hắc nói.

- Được rồi, Ngư Dược môn các ngươi chuẩn bị chiến đấu, ta muốn đi Long Uyên môn đi một chuyến, nhìn xem có thể thuyết phục bọn họ được không?

- Diệp công tử, ta cảm thấy ngươi có lẽ sẽ thất bại đấy.

Ngư Du suy nghĩ một chút rồi nói.

- Vì sao?

- Quan hệ giữa Long Uyên môn và Tinh Hải tông vẫn luôn rất gần.

Ngư Du trịnh trọng nói ra.

- Bởi vậy Diệp công tử ngươi khi để lộ thân phận cần phải cẩn thận.

- Còn tam cốc thì sao?

- Ngoại trừ Thái Vu cốc ra, hai cốc còn lại có thể miễn cưỡng thử tiếp xúc.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Đã biết.

Sau đó Diệp Hạo đi ra khỏi Ngư Dược môn thông qua cổng khác.

Sau khi rời đi, Diệp Hạo triệu hoán một chiếc chiến hạm Cấm Kỵ sơ kỳ vọt tới Long Uyên môn.

Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể thông qua truyền tống trận mà tới Long Uyên môn, nhưng hắn vẫn muốn làm quen địa hình của tinh hải mang.

Chiếc chiến hạm Cấm Kỵ sơ kỳ này là do Diệp Hạo tự tay luyện chế.

Theo tu vi của hắn tăng lên tới Thần Hoàng tầng thứ chín, trình độ trận đạo của Diệp Hạo cũng đạt đến Cấm Kỵ sơ kỳ.

Nếu nói chuyện này ra thì ai sẽ tin chứ?

Nhưng Diệp Hạo lại thực sự đạt đến.

Khi chiếc chiến hạm đi về phía trước, Diệp Hạo mới lấy ra thanh kiếm lấy được từ Ngư Dược môn.

Diệp Hạo cẩn thận từng li từng tí mở thanh kiếm ra.

Chẳng khác gì đang tháo dỡ mìn.

Sau khi hoàn thành vẫn có thể dùng.

Mở ra, Diệp Hạo nhanh chóng thấy dấu vết của trận pháp ẩn nặc, hắn kết ấn phá giải từng điểm chốt trong trận pháp.

Mỗi chuyện này thôi cũng đã hao phí của hắn hết ba này.

Khi trận pháp ẩn nặc thuật biến mất, từ sâu trong thân kiếm tràn ra từng đạo kiếm ý ngập trời.

Đạo kiếm ý cực kỳ sáng chói đến mức tu sĩ trong vòng trăm dặm đều có thể cảm nhận được.

- Đạo kiếm ý này . . .

- Đạo kiếm ý này tuyệt đối đạt đến tương Lai cấp.

- Chỉ nhìn mỗi đạo kiếm ý thôi hẳn đạt đến Tương Lai cảnh trung kỳ.

- Không biết kiếm đạo của cường giả nào?

Diệp Hạo thấy một màn như vậy mới vội vàng đậy thanh kiếm lại.

Ngay trong nháy mắt kiếm ý ngút trời, Diệp Hạo cơ hồ đều ngừng hô hấp.

Hoàng Trùng cũng bị hoảng sợ mà chạy ra từ trong bóng tối.

- Đạo kiếm ý này. . . ?

Hoàng Trùng nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Hạo, tâm thần cực kỳ rung động.

- Ngươi có thể đỡ được kiếm ý này không?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Dù cho ta có mạnh mẽ hơn gấp mười lần cũng không thể ngăn được kiếm ý này.

Hoàng Trùng nói đến đây lại nói tiếp.

- Nhưng đạo kiếm ý này vẫn chưa bộc lộ hoàn toàn?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Ta không biết nếu bộ lộ hoàn toàn có thể mạnh cỡ nào? Nhưng ta cảm thấy cho dù là Tương Lai cảnh hậu kỳ cũng có lẽ không thể ngăn cản được.

Nói đến đây trong lòng Diệp Hạo tràn ngập vui vẻ.

Thủ đoạn tương Lai cảnh cao cấp Diệp Hạo không có nhiều.

Hắn không ngờ rằng mình lại có thể chiếm được một chiến kiếm Tương Lai cảnh đỉnh phong.

- Trước đó ta còn lo lắng ngươi trêu chọc Tinh Hải tông, bây giờ xem ra không có vấn đề gì nữa rồi.

Hoàng Trùng hơi xúc động nói.

- Có lẽ ngươi chính là Thiên Mệnh chi tử trong truyền thuyết, thanh kiếm này bày ở Ngư Dược môn không biết bao lâu nhưng ngươi vừa tới đã lấy được thanh kiếm này ngay.

Trùng hợp?

Đây quả thật là trùng hợp sao?

- Thiên Mệnh chi tử?

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Thiên Mệnh chi tử chưa hẳn là một chuyện tốt.

- Ngươi gánh chịu càng nhiều thiên mệnh, tương lai trói buộc của ngươi cũng càng nhiều.

Hoàng Trùng gật đầu nói.

- Nhưng ở giai đoạn này đối với ngươi mà nói vẫn là một chuyện tốt.

Có thể không phải là chuyện tốt sao?

Quả thực là ngủ gật được đưa gối mà.

Diệp Hạo trầm mặc.

- Kỳ thật trở thành Thiên Mệnh chi tử cũng là một chuyện tốt.

Hoàng Trùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Người đời đều nói nghịch thiên tu hành, lại không biết thuận theo Thiên Đạo. Một con đường khó khăn trùng trùng, còn một con đường được trả thảm hoa.

- Ta không muốn làm con rối của Thiên Đạo.

Thật lâu sau Diệp Hạo nói.

- Ngươi cho rằng chín đại Chúa Tể không bị Thiên Đạo cản trở sao?

Hoàng Trùng lạnh nhạt nói.

- Con đường ngươi đi đến nơi này, ngươi cho rằng ngươi thoát khỏi trói buộc nhưng ngươi lại không biết rằng mình lại rơi vào trói buộc khác lớn hơn. Muốn trở thành vô địch, trở thành chúa tể hoàn toàn tự do, làm sao có thể chứ?

Hiển nhiên Hoàng Trùng không cảm thấy chín đại Chúa Tể là sự tồn tại siêu nhiên đó.

Nếu như vậy thì chín đại Chúa Tể còn tổ chức thi đấu tranh bá Thiên Bảng làm cái gì chứ? Rảnh đến mức dùng nước rửa mỡ chắc?

Bạn cần đăng nhập để bình luận