Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2998: Gặp Bạch Linh Lung

Long Uyên môn!

Cưỡi chiến kiếm Siêu Thoát cấp của Chính Đức, không qua bao lâu đã đến Long Uyên môn.

Sau khi tới Long Uyên môn, Diệp Hạo phát hiện cả Chính Đức và Sáo Ngọc đều thay đổi tướng mạo của mình.

- Các ngươi đây là . . . ?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Không thay đổi tướng mạo sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Chính Đức vừa cười vừa nói.

- Vả lại hôm nay chúng ta đến đây là muốn kiếm một món tiền lớn.

- Nếu chúng ta bại lộ thân phận, sẽ khó tránh khỏi bị một vài người nhắm vào.

Sáo Ngọc cười khanh khách nói.

- Ai còn dám nhằm vào hai người các ngươi?

- Đại lão đến Long Uyên môn hôm nay cũng không phải một hai vị, theo ta được biết người xếp hạng thứ tám Bối La Ân cũng đến.

- Là tộc nào?

- Tinh linh.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tinh Linh tộc?

Bên trong khu vực của Lục Đạo, thực lực của Tinh Linh tộc mạnh như vậy sao?

- Thực lực của nhánh Tinh Linh tộc của Bối Lai Ân không hề thua Tử Phủ chúng ta.

- Tên gia hoả Bố Lai Ân này rất ngông cuồng, mấy năm này nhằm vào Chính Đức cũng mấy lần.

Khi nói đến Bối Lai Ân, trên mặt Sáo Ngọc lộ ra vẻ phẫn nộ.

- Nếu gặp Bố Lai Ân, ta sẽ giáo huấn hắn một lần.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Thực lực của Bối Lai Ân đứng thứ tám đấy.

Sáo Ngọc khi nói đến đây liền nhận ra mình nói sai.

- Xin lỗi, ta chỉ lo lắng ngươi không phải là đối thủ của Bối Lai Ân.

Diệp Hạo thi triển thực lực không thể nghi ngờ cực kỳ cường địa.

Dù mạnh như Chính Đức cũng phải rất kiêng kỵ, nhưng cũng không nghĩa là Chính Đức cảm thấy mình không bằng Diệp Hạo.

Ở trong lòng Chính Đức, Diệp Hạo và Chính Đức là cùng một cấp bậc.

Mà tâm tư của Chính Đức, Sáo Ngọc làm sao có thể không biết chứ?

Chính vì vậy Sáo Ngọc mới có thể nói ra lời như vậy?

- Sáo Ngọc.

Chính Đức trừng mắt nhìn Sáo Ngọc một cái.

Sáo Ngọc cười hắc hắc một tiếng.

- Sáo Ngọc không lựa lời nói, mong Diệp huynh bỏ qua.

Ngay sau đó Chính Đức áy này xin lỗi Diệp Hạo.

- Sáo Ngọc đang lo lắng cho ta, ta sao có thể không biết tốt xấu được.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Diệp huynh, ngươi không thay đổi tướng mạo sao?

Sáo Ngọc nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo nghĩ một hồi cuối cùng cũng thay đổi tướng mạo.

Long Uyên môn cử hành đại hội Nguyên thạch đã hấp dẫn toàn bộ thiên kiêu của khu vực Lục Đạo.

Từng nền văn minh đều có thiên kiêu xuất hiện.

Đi chưa được bao lâu, Diệp Hạo đã nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc.

Là Thiên Thai và Bạch Linh Lung.

Hai người này đang đứng trước một gian hàng rất lâu.

Thiên Thai vuốt ve một khối Nguyên thạch, trên mặt lộ ra nét chần chờ.

- Công tử, chắc chắn chứ?

Bạch Linh Lung nhịn không được hỏi.

- Không thể.

Thiên Thai trầm ngâm một chút vẫn buông xuống.

Những năm này Thiên Thai cũng coi như tích luỹ được một lượng tài nguyên, nhưng sau khi đến nơi này hắn mới phát hiện mình rất nghèo.

Thiên Thai nghiên cứu Nguyên thạch cũng không phải trong thời gian ngăn, thế nhưng khối Nguyên thạch này hắn vẫn đắn đo khó xác định.

Kỳ thật chủ yếu vẫn là do Thiên Thai không dám mạo hiểm.

Mua đúng thì không sao, nếu mua nhầm coi như táng gia bại sản.

- Ta khuyên ngươi vẫn nên mua khối Nguyên thạch kia đi.

Lúc này Diệp Hạo đi tới nhắc nhở.

Thiên Thai nghi ngờ nhìn về phía Diệp Hạo.

- Cái gì?

- Ngươi mua sẽ không thua thiệt đâu.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Thiên Thai nghe Diệp Hạo nói như vậy mới cười lạnh nói.

- Ngươi tưởng mình là dân chuyên nghiệp chắc?

- Diệp huynh không hề lừa ngươi.

Chính Đức quan sát khối Nguyên thạch kia mội hồi rồi mới nói.

- Khối Nguyên thạch kia có thể lấy ra được đồ tốt.

- Nếu thật sự có đồ tốt, hắn sẽ nó cho ta biết sao?

Ánh mắt Thiên Thai nhìn Chính Đức giống như đang nhìn một tên ngu xuẩn.

- Ngươi cho rằng ta cần phải như vậy sao?

Khoé miệng Chính Đức giật giật một cái.

- Người như ngươi thật sự không biết nhận ý tốt của người khác.

Sáo Ngọc nhìn không được.

- Sư huynh ta đã tốt tính nhắc nhở ngươi rồi.

- Tốt tính? Vậy ngươi mua đi.

Thiên Thai chỉ vào khối Nguyên thạch kia nói.

- Mua thì mua.

Sáo Ngọc nhanh chân đi đến trước gian hàng.

- Khối Nguyên thạch này giá bao nhiêu?

- Khối Nguyên thạch này là bảo vật trấn tông của tông môn ta, lão phu chỉ cần tán vạn Hoàng thạch.

Ông chủ quầy hàng bình chân như vại nói.

Tám vạng Hoàng thạch quả thực quý giá.

Phải biết một kiện pháp bảo Cấm Kỵ sơ kỳ cũng chỉ tầm một vạn Hoàng thạch mà thôi.

Nói cách khác khối Nguyên thạch này tương đương với tám pháp bảo Cấm Kỵ sơ kỳ.

- Cho ngươi.

Sáo Ngọc ném cho ông chủ quầy hàng một cái túi càn khôn.

Thần niệm của ông chủ quầy hàng quét qua một lần rồi chỉ vào khối Nguyen thạch vừa cười vừa nói.

- Khối Nguyên thạch này là của ngươi.

- Cắt nó ra cho ta.

Sáo Ngọc thản nhiên nói.

- Đây là vinh hạnh của ta.

Ông chủ quầy hàng nói xong liền cầm một cây thiết đao cẩn thận từng li từng tí cắt đi tầng đá bên ngoài Nguyên thạch.

Đây cũng không phải là tầng đá thông thường.

Tầng đá này có thể ngăn cách được thần niệm.

Nếu không những loại Nguyên thạch sẽ không có giá trị đấu giá.

Bởi vì tất cả mọi người đều có thể xem thấu.

Vậy thì cược thế nào nữa chứ?

Rất nhanh vật bên trong Nguyên thạch đã bị ông chủ quần hàng lấy ra.

Là một gốc dược liệu màu xanh biếc.

- Đây là . . . ?

Khi Thiên Thai nhìn thấy cây thuốc kia, con ngươi hung hăng co rụt lại.

- Thương Tùng thúy liễu.

Chính Đức vừa cười vừa nói.

- Gốc Thương Tùng thuý liễu có tiềm lực rất mạnh, tương lai có thể đi đến Cấm Kỵ đỉnh phong.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua nói khẽ.

Thương Tùng thúy liễu Cấm Kỵ đỉnh phong.

Giá của nó đâu chỉ tám vạn Hoàng thạch chứ?

Giờ khắc này trong lòng Thiên Thai cực kỳ hối hận.

- Thế nào?

Sáo Ngọc quơ quơ Thương Tùng thúy liễu cười ha ha nói.

Sắc mặt Thiên Thai lập tức âm trầm xuống.

- Đắc ý cái gì?

Bạch Linh Lung không nhìn nổi.

- Không phải chỉ là một gốc Thương Tùng thúy liễu thôi sao?

- Vậy cũng tốt hơn so với người chả lấy được cái gì.

Sáo Ngọc cười khanh khách nói.

- Ngươi có đố kị hay không?

- Con người luôn có lúc đoán sai thôi.

Bạch Linh Lung lạnh lùng nói.

- Thật ngại quá, không tồn tại.

Sáo Ngọc tự tin nói.

Bản thân Sáo Ngọc có nghiên cứu rất sâu với Nguyên thạch, vả lại Diệp Hạo còn có Hoả Nhãn kim tinh.

Nếu Sáo Ngọc còn có thể nhìn nhầm, vậy thì không còn gì để nói.

- Cuồng vọng.

Bạch Linh Lung hừ lạnh nói.

Thiên Thai ngăn cản Bạch Linh Lung.

Nơi này cũng không thể liều lĩnh.

Lỡ như trêu chọc phải người không thể trêu chọc được, hai người bọn họ có thể sẽ phải bỏ mạng ở nơi này.

- Ngươi có bản lãnh thì lại mở một cái xem.

Bạch Linh Lung không thèm để ý đến sự ngăn cản của Thiên Thai mà nhìn về phía Sáo Ngọc nói.

- Được thôi, nhưng ta không thích đập ở nơi này, chúng ta tới sân lớn mở.

Sáo Ngọc khiêu khích nhìn Bạch Linh Lung.

- Đi.

Bạch Linh Lung lại cảm thấy Sáo Ngọc đang thể hiện.

Còn sân lớn?

Ngươi biết sân lớn một khối nguyên thạch bao nhiêu tiền không?

Sáo Ngọc cười cười rồi nhấc chân đến sân lớn.

Vừa mới tới cửa đã bị một trung niên ngăn lại.

- Muốn vào Văn Tuệ Viên cần phải chứng minh ngươi nhất định phải có tiền.

Trung niên trầm giọng nói.

- Vì sao hắn không cần chứng minh?

Sáo Ngọc chỉ một thanh niên nói.

- Thiên kiêu giữa lệnh bài kim sắc trở lên có thể trực tiếp đi vào.

Trung niên mở miệng nói.

- Cần bao nhiêu tiền để chứng minh?

Lúc này Chính Đức hỏi.

Chính Đức lo lắng Sáo Ngọc móc ra lệnh bài tử kim của nàng.

- Một trăm vạn.

Chính Đức móc ra một cái túi càn khôn.

- Đủ chưa?

Thần niệm của trung niên kia quét qua một lần, sắc mặt lập tức thay đổi.

- Mời.

Bởi vì hắn nhìn thấy bên trong túi càn khôn của Chính Đức có một ngàn vạn Hoàng thạch.

Một đoàn người Chính Đức vào trong mới phát hiện nơi này cũng không có quá nhiều người.

Đây cũng là chuyện bình thường.

Toàn bộ Lục Đạo vực này, người nắm giữ lệnh bài kim sắc trở lên cũng chỉ có một ngàn người.

Mà có thể lấy ra một trăm vạn Hoàng thạch lại cũng không có bao nhiêu người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận