Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3012: Hủy Bỏ Tư Cách.

Thương Lãng!

Diệp Hạo cảm thấy bát tự của tên Thương Lãng này thật sự không được tốt lắm.

Bằng không sao nhanh như vậy đã gặp được mình chứ?

Đương nhiên ở trong lòng Thương Lãng lại không nghĩ như vậy.

Hắn cho rằng mình rốt cuộc cũng có thể báo thù.

Diệp Hạo quay ngừoi bình thản nhìn Thương Lãng.

- Chuyện gì?

Thương Lãng nắm chặt nắm đấm nói.

- Ta nhớ lúc ngươi ở Ngư Dược môn rất ngông cuồng mà?

- Thật ra khi ở Long Uyên môn ta vẫn rất ngông cuồng.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Thương Lãng công tử.

Lúc này Mộ Nặc Nặc đứng dậy.

- Mong công tử nể tình ta mà bỏ qua cho Diệp công tử.

Ánh mắt Thương Lãng loé lên một cái nói.

- Nếu Nặc Nặc đã vì ngươi mà cầu tình như vậy, thế này đi, ngươi quỳ xuống dập đầu với ta ba cái, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?

- Thương Lãng công tử, ngươi làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?

Quỳ xuống dập đầu?

Nếu thật sự như vậy cả đời này Diệp Hạo sẽ không thể nào ngóc đầu lên được.

- Nặc Nặc, Thương Lãng công tử đã cực kỳ nhượng bộ rồi.

Lúc này Tần Hi Hi mở miệng nói.

- Vả lại thông qua chuyện này để khiến hắn nhớ rõ, không phải ai hắn cũng có thể đắc tội được.

- Tần Hi Hi, phía sau lưng ngươi cũng có một thế lực đấy?

Diệp Hạo nhìn Tần Hi Hi nói.

- Thương Lãng đã làm gì mà khiến ngươi muốn leo lên như vậy?

- Thương Lãng công tử đứng thứ chín mươi sáu trong Thiên Bảng, ngươi biết thứ hạng này mang ý nghĩ gì không?

Tần Hi Hi giễu cợt nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Ngươi khá lắm.

Sắc mặt Tần Hi Hi khó coi nói.

- Không phiền nói cho ngươi biết, ít ngày nữa Thương Lãng công tử sẽ tiến vào Tử Phủ tu hành.

- Tiến vào Tử Phủ tu hành?

Nghe vậy Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Tần Hi Hi sầm mặt lại nói.

- Ta cũng không phiền khi nói cho ngươi biết một chuyện, Thương Lãng không thể vào được.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Vài ngày trước Chính Đức công tử đã gửi lời mời cho ta, ai nói với ngươi ta vào không được?

Ánh mắt Thương Lãng nhìn Diệp Hạo giống như đang nhìn một tên ngu xuẩn vậy.

- Không tin thì ngươi cứ liên hệ với Chính Đức thử xem.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi cho rằng ta không dám?

Thương Lãng nói xong liền thông qua lệnh bài liên lạc với Chính Đức.

Chỉ sau một hô hấp Thương Lãng đã nhận được phản hồicuar Chính Đức.

- Nhân cách của ngươi không được, Tử Phủ từ chối nhận.

Thương Lãng ngơ ngác ngay tại chỗ.

- Có phải Chính Đức từ chối ngươi không?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Thương Lãng ơi Thương Lãng, ngươi thật sự cho rằng đứng thứ chín mươi sáu trong Thiên Bảng là có thể ngang ngược bá đạo sao?

- Ngươi đã biết cái gì?

Thương Lãng nhìn thẳng vào Diệp Hạo nghiêm mặt hỏi.

- Nhiều ngày trước Chính Đức đã tới Long Uyên môn.

Diệp Hạo hài hước nói.

- Ngươi làm gì ở Long Uyên môn, Chính Đức đều thấy rõ, bây giờ ngươi đã biết vì sao Chính Đức không nhận ngươi chưa?

- Chuyện này…

Thương Lãng có chút hoảng.

Thiên kiêu Nhân tộc thuộc một trăm người đứng đầu trong Thiên Bảng đa phần đều sẽ tới Tử Phủ tu hành.

Nếu Thương Lãnh không tới, tương lai sẽ có chênh lệch với những thiên kiêu đó, không những thế sẽ càng gnafy càng xa.

- Còn nữa Tần Hi Hi, có phải ngươi nghĩ việc ngươi vào Ngọc Kinh cũng là chuyện ván đã đóng thành thuyền?

Diệp Hạo nói xong lại nhìn về phía Tần Hi Hi.

Trong lòng Tần Hi Hi lập tức có một loại dự cảm xấu.

- Ngươi đã biết cái gì?

- Ngọc Kinh sẽ không nhận ngươi.

- Ngươi cho rằng ngươi có thể làm ảnh hưởng tới quyết định của Ngọc Kinh sao?

- Không tin ngươi có thể thử hỏi Sáo Ngọc xem.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Tần Hi Hi thấp thỏm lo âu vội vàng liên lạc với Sáo Ngọc.

Sáo Ngọc cũng lập tức phản hồi.

- Nhân cách của ngươi không được, Ngọc Kinh từ chối nhận.

Nhân cách không được?

Nhìn thấy bốn chữ này, tầm mắt trước mặt Tần Hi Hi lập tức trở nên đen thui.

Cho tới nay Tần Hi Hi đều nghĩ tiến vào Ngọc Kinh nàng sẽ vượt lên.

- Hi Hi, thế nào?

Mộ Nặc Nặc nhìn Tần Hi Hi hỏi vội.

- Ngọc Kinh từ chối nhận ta.

Tần Hi Hi lệ rơi đầy mặt nói.

- Diệp công tử, vì sao ngươi biết chuyện này?

Lúc này Mộ Nặc Nặc ngưng trọng nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Mộ Nặc Nặc, ngươi muốn đi Tử Phủ hay Ngọc Kinh?

Khiến Mộ Nặc Nặc không ngờ rằng Diệp Hạo lại hỏi nàng câu này.

- Diệp công tử....

Mộ Nặc Nặc có chút hơi khó nhìn Diệp Hạo nói.

- Những chuyện như vậy ngươi có thể đừng đùa như vậy được không?

- Mộ Nặc Nặc, Ngọc Kinh hoan nghênh ngươi.

Đúng lúc này Sáo Ngọc một thân thải y từ bóng tối đi ra.

- Miễn ngươi vào Ngọc Kinh, ta sẽ xuất ra tài nguyên đỉnh cấp bồi dưỡng ngươi.

A!

Mộ Nặc Nặc bị giật mình.

Sao Mộ Nặc Nặc lại không biết Sáo Ngọc được chứ?

- Nặc Nặc gặp qua Sáo Ngọc tiểu thư.

Mộ Nặc Nặc vội vàng hành lễ với Sáo Ngọc.

- Mộ Nặc Nặc, đáng lý ta Tử Phủ chúng ta chỉ nhận thiên kiêu có lệnh bài tử kim, nhưng vì ngươi nên Tử Phủ ta nguyện ý phá lệ.

Ngay sau đó một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ cũng theo đó đi ra.

Không phải Chính Đức còn là ai?

Khác biệt là lúc này Chính Đức và Sáo Ngọc đều khôi phục lại tướng mạo của mình.

Cả người Mộ Nặc Nặc đều bị choáng váng.

Tử Phủ cũng nguyện ý nhận nàng?

Nói đùa cái gì?

Ngay sau đó Mộ Nặc Nặc tựa hồ nghĩ ra lý do.

- Tất cả những thứ này đều là bởi vì ngươi sao?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo nói ra đáp án lập lờ nước đôi.

Nhưng Mộ Nặc Nặc rõ ràng không phủ nhận chính là chấp nhận.

- Mộ Nặc Nặc, ngươi quyết định thế nào?

Sáo Ngọc cười híp mắt nói.

- Không biết Diệp công tử đi nơi nào?

Mộ Nặc Nặc nghĩ một hồi nói.

- Ta không ở trong phạm vi Tử Phủ và Ngọc Kinh tiếp nhận.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Diệp Hạo không hề nó sai.

Tử Phủ tiếp nhận thiên kiêu cầm trong tay lệnh bài tử kim, còn Ngọc Kinh tiếp nhận thiên kiêu cầm trong tay lệnh bài kim sắc.

Mà Diệp Hạo lại nắm giữ lệnh bài kim cương.

- Vậy sao.

Mộ Nặc Nặc nghĩ rằng Diệp Hạo giữ lệnh bài Ngân sắc hoặc không có tên trong Thiên Bảng.

Nghĩ một lát Mộ Nặc Nặc liền nói.

- Ta muốn tiến về Tử Phủ.

Dù có ngốc cũng sẽ tiến về Tử Phủ.

Một ngũ cấp văn minh, một tứ cấp văn minh, còn cần phải lựa chọn sao?

Mộ Nặc Nặc sở dĩ xoắn xuýt một hồi cũng là để Sáo Ngọc không bị khó xử.

Chính Đức lập tức đưa cho Mộ Nặc Nặc một lệnh bài.

- Đây là lệnh bài khách quý của Tử Phủ, có lệnh bài này nếu ai dám tổn thương ngươi vậy chính là đánh thẳng vào mặt Tử Phủ.

Chính Đức nhẹ nhàng nói.

Mộ Nặc Nặc ngạc nhiên nhận lấy.

Chỉ cần nàng tiến về Tử Phủ là có thể giao thiệp với người nắm giữa lệnh bài tử kim, mà chuyện này đối với Mộ gia các nàng chính là một bước trợ lực cho tương lai.

Nhưng Mộ Nặc Nặc vẫn không hề quên khuê mật của mình.

- Chính Đức công tử, Tần Hi Hi là khuê mật của ta....

Mộ Nặc Nặc vừa nói đến đây đã bị Chính Đức cắt ngang.

- Ngươi là người duy nhất được ta phá lệ.

- Sáo ngọc tiểu thư....

Mộ Nặc Nặc lại nhìn về phía sáo ngọc.

Sáo ngọc nhìn Diệp Hạo một cái, nhìn thấy Diệp Hạo yên lặng không nói. Liền lắc đầu nói.

- Xin lỗi.

Mộ Nặc Nặc lập tức nhận ra.

- Diệp công tử, thật ra Hi Hi cũng không phải người xấu.

- Nhưng lại thích trèo cao, đúng không?

Trong lúc nhất thời Mộ Nặc Nặc không biết phản bác thế nào?

- Diệp Hạo, ngươi không cảm thấy ngươi quá tiểu nhân sao?

Tần Hi Hi tức giận nói.

- Ngươi chẳng phải ỷ vào mình quen biết Chính Đức công tử và Sáo Ngọc tiểu thư sao? Nếu không ta dùng một đầu ngón tay cũng đủ để nghiền chết ngươi, ngươi có tin không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận