Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3013: Thiên Thần Tộc Người Tới.

- Ta không tin.

Vượt ngoài dự đoán của Tần Hi Hi, Diệp Hạo nói câu này.

Tần Hi Hi khẽ giật mình.

- Tần Hi Hi, ta cho ngươi một cơ hội.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Tần Hi Hi nói.

- Miễn ngươi có thể đánh bại ta, vô luận Tử Phủ hay Ngọc Kinh, tùy ngươi chọn.

Trong mắt Tần Hi Hi lập tức lộ ra tia sáng rực.

- Ngươi chắc chắn?

- Ta chắc chắn.

Diệp Hạo gật đầu.

- Tần Hi Hi, Diệp huynh có thể đại diện toàn quyền Tử Phủ.

Lúc này Chính Đức mở miệng nói.

- Tần Hi Hi, Diệp huynh có thể đại diện toàn quyền cho Ngọc Kinh.

Sáo Ngọc cũng tiếp lời.

Được hai vị này cam đoan, khắp khuôn mặt Tần Hi Hi đều là vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Vậy cũng đừng trách ta không khách khí.

Nói xong, Tần Hi Hi dùng một quyền đánh tới Diệp Hạo.

Nhưng khi một quyền này tới phạm vi ba mét quanh Diệp Hạo bỗng biến mất tăm.

- Làm sao có thể?

Một đòn vừa rồi Tần Hi Hi không sử dụng toàn bộ thực lực nhưng cũng đã vận dụng gần một nửa thực lực rồi.

Nhưng bây giờ không ngờ lại không thể làm gì được Diệp Hạo.

- Tần Hi Hi, ngươi chỉ có một chút thực lực này thôi sao?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Vừa rồi cũng chỉ là làm ngóng người mà thôi, được rồi, bây giờ ta sẽ bắt đầu.

Mỗi lần Tần Hi Hi xuất thủ đều vận dụng chiến lực đỉnh phong.

Bởi vì cái gọi cóc ngồi đáy giếng, từ biểu hiện của một chiêu vừa rồi đã nhận ra thực lực của Diệp Hạo ở trên Tần Hi Hi.

Lúc này còn che giấu cũng chính là làm trò cười cho thiên hạ.

Chiến kiếm hoành không, kiếm ý như nước thủy triều, khuynh thế mà đến.

Toàn bộ thiên địa, đều bị nhấn chìm, giống như lật đổ.

Dưới đạo kiếm ý như thuỷ triều, thần sắc Diệp Hạo không hề có biến hoá gì.

Hắn chỉ bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.

Tuỳ ý cho cỗ kiếm ý như nước thuỷ triều kia tràn ngập về phía hắn.

Chỉ là khi tới phạm vi ba mét quanh Diệp Hạo, bản thân hắn giống như lỗ đen mà điên cuồng thôn phệ.

Thời gian chưa qua một hơi thở, Tần Hi Hi đã hao hết toàn lực, kiếm ý như thuỷ triều kia vẫn bị cắn nuốt sạch sẽ.

Trong mắt của nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mà đúng lúc này thân thể Tần Hi Hi ]bị khống chế bay tới phía Diệp Hạo.

Sau một khắc cổ của nàng đã bị Diệp Hạo bóp chặt.

- Tần Hi Hi, ngươi chỉ có một chút thực lực này thôi sao?

Tần Hi Hi bị bóp cổ, pháp lực toàn thân không thể triển khai được.

- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?

Tần Hi Hi khó khăn nói.

Đã đến nước này Tần Hi Hi làm sao không biết Diệp Hạo gỉa heo ăn thịt hổ chứ?

- Diệp công tử, ngươi buông tha cho Tần Hi Hi được không?

Mộ Nặc Nặc lập tức cần khẩn nói.

- Tần Hi Hi, ta cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc ngươi không có thực lực đó.

Nói đến đây Diệp Hạo ném Tần Hi Hi qua một bên chẳng khác gì đang ném chó.

Tần Hi Hi ho khan một hồi mới hơi bình phục.

Ánh mắt nàng nhìn Diệp Hạo tràn đầy hận ý.

- Ngươi không dám báo tục danh của ngươi ra sao?

- Ngươi muốn trả thù?

Diệp Hạo cười như không cười hỏi.

- Làm sao? Sợ?

Tần Hi Hi lạnh lùng nói.

- Tần Hi Hi ơi Tần Hi Hi, trước đây ta còn cảm thấy ngươi rất thông minh, bây giờ ta mới phát hiện ngươi ngu xuẩn chắc khác gì đầu heo.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Ngươi là người đánh bại đệ tứ Thiên Bảng, Diệp công tử?

Lúc này Thương Lãng bỗng nhiên nhận ra.

Toàn thân Tần hi Hi bỗng nhiên run lên.

Tần Hi Hi toàn thân run lên.

- Ngươi... Ngươi...

- Tần Hi Hi, bây giờ ngươi còn muón trả thù không?

Tần Hi Hi buồn bã cười một tiếng.

- Mogn Diệp công tử thứ tội.

Trả thù?

Nói đùa cái gì?

Diệp Hạo chính là người đứng thứ ba đấy.

Người như vậy mình làm sao có thể trêu chọc nổi đây?

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta căn bản không thèm để ý đến ngươi.

Diệp Hạo liếc Tần Hi Hi một cái lãnh đạm nói.

Tần Hi Hi há to miệng, không biết nên nói cái gì.

- Cút đi, sau này đừng xuất hiện ở trước mặt ta.

Diệp Hạo nói xong câu đó liền xoay người rời khỏi.

Ánh mắt Chính Đức rơi vào trên người Mộ Nặc Nặc.

- Bây giờ ngươi còn chuyện gì nữa không?

- Không còn.

- Vậy ngươi đi theo bên cạnh ta.

Chính Đức nói khẽ.

- Tuân mệnh.

Mộ Nặc Nặc nói gấp.

Nhìn Mộ Nặc Nặc theo Chính Đức, Sáo Ngọc rời khỏi, Tần Hi Hi hiểu rõ sau này nàng và Mộ Nặc Nặ sẽ là người của hai thế giới.

- Thương Lãng công tử, ta sai rồi sao?

- Bây giờ nói lời này vẫn còn sớm.

Khiến Mộ Nặc Nặc không ngờ rằng Thương Lãng lại nói như vậy.

- Vì sao?

- Thiên Hạo đã tới Long Uyên môn.

- Người đứng thứ ba trên Thiên Bảng, Thiên Hạo?

- Đúng vậy, Thiên Hạo xuất hiện chắc chắn sẽ tìm tới hắn.

- Nhưng Thiên Hạo sẽ là đối thủ của hắn chứ?

Thương Lãng cười lạnh nói.

- Thiên Hạo không phải là đối thủ, Thiên Ngọc sẽ xuất thủ; Thiên Ngọc không phải là đối thủ, Tam Trượng sẽ xuất thủ.

- Vì sao?

- Bởi vì hắn khác khu, làm như vậy là đang mạo phạm tới Lục Đạo vực.

Thương Lãng tàn nhẫn nói.

- Ta lại hi vọng hắn sẽ giao thủ với Tam Trượng, ta nghe nói Tam Trượng đã độ hoá hơn mười thiên kiêu.

...

Hai ngày nay Bạch Linh Lung và Thiên Thai vẫn luôn đi dạo quanh đại hội Nguyên thạch.

Hai người bọn hắn muốn mua một vài tài nguyên đẳng cấp cao.

Khi bọn hắn đi đi tới một quầy hàng, bỗng từ quầy hàng phía xa xa phát ra từng tiếng kinh hô.

- Ngũ Hành thần thạch.

- Đây là hào quang của Ngũ Hành thần thạch.

- Giá của khối Ngũ Hành thần thạch àny ít nhất cũng phải hơn sáu ngàn vạn.

- Ta rất hiếu kì vì sạo vị có Hoả Nhãn kim tinh kia lại bỏ qua khối Nguyên thạch này?

- Khối Nguyên thạch này vừa mới được đưa tới.

- Khó trách.

Bạch Linh Lung và Thiên Thai liếc nhìn nhau rồi cùng chạy tới quầy hàng bên kia.

Bọn họ cũng muốn nhìn thấy dung nhan của Ngũ Hành thần thạch.

Khi bọn hắn đi được nửa đường, một bóng người giống như con trâu điên phóng tới quầy hàng kia.

Ầm!

Ầm!

Bạch Linh Lung và Thiên Thai đều bị đánh bay.

Thật ra giờ khắc này bị đánh bay đâu chỉ Thiên Thai và Bạch Linh Lung chứ?

Dọc theo đường đi người bị đánh bay cũng gần một trăm.

- Mẹ nó.

Thiên Thai tức miệng mắng to.

Thế nhưng sau một khắc Thiên Thai cũng cảm giác được khắp cả người phát lạnh, một ánh mắt đáng sợ rơi vào trên người hắn.

Thiên Thai không khỏi nuốt ngụm nước miếng.

- Ta... ta tự mắng bản thân mình

Thiên Thai vội vàng giải thích nói.

Ba!

Thân ảnh kia đánh bay Thiên Thai ra xa hơn trăm mét,

- Bây giờ quỳ xuống dập đầu, bằng không ta giết ngươi.

Toàn thân thân ảnh kia lấp loé ánh sáng thần thánh, cả ngừoi giống như thần linh vậy.

Ánh mắt Thiên Thai lộ ra vẻ không cam.

- Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi vẫn nên quỳ đi.

Lúc này một lão giả đứng cách Thiên Thai không xa khuyên nhủ.

- Vị trước mắt mà tộc nhân của Thiên Thần tộc.

- Thiên Thần tộc?

Con mắt Thiên Thai co rụt lại.

- Vị này là thị vệ thân cận của Thiên Hạo, người trẻ tuổi, nếu ngươi không muốn chết thì quỳ xuống đi.

Lại có một lão giả khác khuyên nhủ.

Thiên Thai không khỏi run một cái.

Thị vệ thân cận của Thiên Hạo?

Bậc này thân phận như vậy sao hắn có thể trêu chọc nổi chứ?

Khi Thiên Thai đang chuẩn bị quỳ xuống, một âm thanh thong thả vang lên trong tai Thiên Thai.

- Thiên Thai, ngươi có biết chỉ cần ngươi quỳ xuống, hình tượng của Thần vực sẽ không còn không?

Thiên Thai khẽ giật mình, ngay sau đó nhìn về phía người đang tới.

- Diệp Hạo?

Bạn cần đăng nhập để bình luận