Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3015: Đại Triệu Hoán Thuật.

Giao phong cùng giai mà vận dụng quyển trục cũng có nghĩa là gian lận.

Đồng thời cũng mang ý nghĩa đã thua.

Thiên Hạo bùi ngùi thở dài nói.

- Ta thua.

Đã đến mức này mà không nhận thua thì chẳng khác gì không những thua người mà còn thua trận.

Nhưng ngay sau đó Thiên Hại vẫn dùng ánh mắt sáng rực nói.

- Ta vẫn hi vọng Yêu Nữ tiểu thư có thể trở thành đạo lữ của ta.

- Đáng tiếc có người đã nhanh chân đến trước rồi.

Trên mặt Yêu Nữ lộ ra một cười mị hoặc.

- Ai?

Đáy mắt Thiên Hạo phát lạnh.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Khi nói câu này đôi mắt tuyệt mỹ của Yêu Nữ rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Là ngươi?

Lúc này Thiên Hạo mới nhận ra vì sao Yêu Nữ lại ra tay trợ giúp Diệp Hạo.

- Tiểu tử, thức thời hãy nhường Yêu Nữ cho ta.

Thiên Hạo dùng ánh mắt lạnh như băng nó.

- Ngươi bị ngu à?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Ngươi nói cái gì?

Thiên Hạo giận tím mặt.

- Ta biết ngươi không phục, lão tử cho ngươi thời gian khôi phục.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Trong vòng ba chiêu nếu ta không đánh ngã được ngươi, ta sẽ rời khỏi Lục Đạo vực.

- Giết ngươi còn cần khôi phục?

Thiên Hạo cười lạnh nói.

- Ta khuyên ngươi vẫn nên khôi phục thì hơn,

Yêu Nữ cười hì hì nói.

- Ngươi biết nam nhân của ta xếp hạng thứ mấy không?

- Xếp hạng của hắn là bao nhiêu?

Tâm thần Thiên Hạo nhảy lên một cái.

- Xếp hạng của hắn còn cao hơn ta.

Yêu Nữ trừng mắt nhìn nói.

Thiên Hạo lập tức nhận ra.

- Ngươi chính là người đã đánh bại Càn Hào, Diệp công tử?

- Bây giờ ngươi mới nhận ra sao?

Diệp Hạo nhìn Thiên Hạo, ánh mắt như nhìn một tên ngu xuẩn.

Thần sắc Thiên Hạo lập tức trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Trước đó Thiên Hạo không hề coi trọng xếp hạng ở Cửu Cung vực, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện mình đã xem thường Cửu Cung vực rồi.

Xếp hạng thứ thứ tư Yêu Nữ còn có thể đánh bại hắn, vậy xếp hạng thứ ba như Diệp Hạo sẽ yếu hơn sao?

Trong lòng của hắn có một loại cảm giác bất an.

Mà trong lúc Thiên Hạo khoanh chân ngồi xuống khôi phục, hai người Thiên Thai và Bạch Linh Lung cũng đều như đang ở trong mộng.

- Ngươi là người xếp hạng thứ ba ở Cửu Cung vực, Tinh Hà công tử?

Bạch Linh Lung lắp bắp nói.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ngươi... Sao ngươi có thể lợi hại như vậy chứ?

Trong lòng Bạch Linh Lung tràn đầy đắng chát.

Phải biết trước đó phụ thân nàng tới Viêm Hoàng tông để thương lượng với Diệp Hạo việc đính hôn.

Thế nhưng sau đó Thanh Khâu nhất tộc cảm thấy tiềm năng của Diệp Hạo không bằng khí vận chi tử, bởi vậy mới từ bỏ.

Bây giờ nàng mới nhận ra lúc đó mình đã bỏ qua cơ duyên gì.

Đừng nói trở thành thê thiếu của Diệp Hạo, cho dù trở thành thị nữ của hắn cũng sẽ có thành tựu tốt hơn lúc này rất nhiều.

Đáng tiếc rằng không bao giờ có từ nếu như.

- Bạch Linh Lung, ngươi từng nhìn thấy át chủ bài của ta chưa?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Bạch Linh Lung ngây ngẩn cả người.

Giống như Viêm Hoàng tông, ngay từ khi bắt đầu đã bị áp chế khắp nơi.

Ai cũng không biết át chủ bài chân chính của Viêm Hoàng tông là gì.

Nếu không phải vì nàng tham gia đại hội Nguyên thạch, đoán chừng còn không biết Diệp Hạo đã trưởng thành đến mức này.

- Nếu ngươi đã muốn dấu, vậy vì sao bây giờ lại lộ ra?

Thiên Thai khổ sở hỏi.

- Bởi vì bây giờ Thần vực có chút loạn, hôm nay ta muốn trước mặt mọi người tuyên bố mộ chuyện.

Diệp Hạo nói xong quét mắt toàn trường một cái nói.

- Sau này nếu ai còn dám làm loạn Thần vực và Đại Hoang vực, giết không tha.

Ngay khi ba chữ giết không tha vừa ra, trên người Diệp Hạo cũng tràn ra sát khí ngập trời.

Sát khí tản ra xung quanh khiến toàn bộ tu sĩ ở đây đều phải kinh hãi.

Mà lúc này những tu sĩ đó đều nhớ hai nơi.

Thần vực!

Đại Hoang vực!

Ngay khi bọn họ trở về sẽ thông báo cho đệ tử tuyệt đối không được đi quấy rối hai nơi này.

Qua nửa canh giờ sau khi tinh thần đều khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, Thiên Hạo đứng lên.

- Có thể bắt đầu.

- Thông Tiên Chỉ.

Diệp Hạo nói xong liền dùng một chỉ điểm về phía Thiên Hạo.

Một tiếng ầm vang, Thanh Thiên nổ nát vụn.

Một ngón tay ngọc, ngang qua chân trời.

Trùng trùng điệp điệp thiên địa lực giống như biển gầm ầm vang về phía Thiên Hạo.

- Thiên Thần kiếm.

Thiên Hạo vừa rống to đồng thời trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một chuôi chiến kiếm.

Chuôi chiến kiếm này, thần thánh đến cực điểm, cực kỳ bá đạo, lạnh lẽo đến cực điểm.

- Trảm.

Thiên Hạo ra lệnh một tiếng, chuôi chiến kiếm này liền chém ra một kiếm quang kinh thiên động địa.

Khi hai người đụng vào nhau, Thiên Hạo không ngờ lại cảm thấy một lực trùng kích cường đại.

- Không tốt.

Sắc mặtThiên Hạo đại biến.

- Thiên Thần bí thuật, giết.

Ngay sau đó Thiên Hạo điều động Thiên Thần bí thuật gia tăng thực lực.

Mà mặc kệ Thiên Hạo bên này tang phúc bao nhiêu, Diệp Hạo bên kia đều có thể tăng lên hơn một bậc.

Chưa qua một lần hô hấp, kiếm ý kia đã bể nát, ngay sau đó một chỉ kia nhanh chóng rơi xuống Thiên Hạo.

- Thiên Thần huyết mạch, thiêu đốt.

Tròng mắt Thiên Hạo đỏ quạch.

Lúc này Thiên Thần huyết mạch trong cơ thể hắn cháy hừng hực lên, từ chân trời xa xa xuất hiện một thân ảnh.

Đó là một thiếu niên thanh y tay cầm chiến kiếm.

Thiếu niên thanh y loé lên một cái liền xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hạo, chiến trong tay hắn chỉ thẳng vào Diệp Hạo nói.

- Bây giờ ngươi nhận thua vẫn còn kịp đấy.

Nhìn thấy thiếu niên thanh y, trên mặt Diệp Hạo lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

- Đây là ngươi khi ở tương lai?

- Không sai, đây chính là ta trong tương lai.

Thiên Hạo ngạo nghễ nói.

- Ngươi chỉ có thể triệu hoán người cao hơn ngươi một cảnh giới thôi sao?

- Chẳng lẽ từng này vẫn còn chưa có thể trấn áp được ngươi sao?

Thiên Hạo lạnh lùng nói.

Đây là át chủ bài áp đáy hòm của Thiên Hạo.

Hắn vốn không muốn sử dụng.

Thế nhưng hắn lại càng không muốn bại trên tay Diệp Hạo.

- Thật trùng hợp ta cũng học được một môn Triệu Hoán thuật, trước giờ ta chưa từng sử dụng tới.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nếu không ta thử xem?

- Ngươi cũng biết Triệu Hoán thuật?

Trên mặt Thiên Hạo lộ ra thần sắc chấn kinh.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo nói xong hai tay kết ấn, bắt đầu thi triểu đại triệu hoán thuật.

Khi pháp ấn thành hình, phía sau Diệp Hạo liền xuất hiện một cánh cửa cổ xưa, ngay sau đó một thanh niên bạch y đi ra khỏi cánh cửa đó.

Thanh niên bạch y có chút kinh ngạc nhìn xung quanh.

- Không ngờ ta lại trở về bằng cách này.

- Ngươi là ai?

Thiên Hạo mở miệng hỏi.

- Ám Dạ.

- Ám Dạ?

Thiên Hạo không khỏi nhíu mày lại.

Rất nhanh trên mặt của hắn lộ ra thần sắc chấn kinh.

- Ngươi chính là đệ nhất sát thủ, ngừoi đã tiêu tiệt tất cả thế hệ tuổi trẻ, Ám Dạ?

Tu sĩ bốn phía vì đó xôn xao!

- Đệ nhất sát thủ, Ám Da?

- Nghe nói thời đại đó tất cả thế hệ tuổi trẻ của các tộc đều bị ám sát hết.

- Chẳng lẽ cường giả thế hệ trước đều mặc kệ sao?

- Ám Dạ giữ một môn công pháp đặc biệt, có thể giấu kín bản thân mình, vả lại Ám Dạ càng giết càng mạnh, cuối cùng thế hệ trước đều không thể chống lại được.

- Ám Dạ còn sống không?

- Nghe nói bị một đại nhân vật tiêu diệt.

Khi tu sĩ bốn phía đnag thảo luận, Ám Dạ nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Giết ai?

Diệp Hạo chỉ vào Thiên Hạo trong tương lai.

Xoát!

Than ảnh Ám Dạ biến mất.

Một kiếm.

Chỉ một kiếm.

Thiên Hạo trong tương lai đã bị chém giết.

- Còn nữa không?

Ám Dạ quay trở lại bên người Diệp Hạo hỏi.

Thiên Hạo không khỏi run lên một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận