Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3016: Thiên Bảng Thứ Nhất.

Đại Triệu Hoán Thuật!

Đây là thần thông mà Diệp Hạo sử dụng.

Nói cách khác Ám Dạ mà Diệp Hạo triệu hoán ra hoàn toàn có thể ra tay với hắn.

Thiên Hạo trong tương lai vừa mới đối mặt với Ám Dạ liền bị giết chết, Thiên Hạo biết rõ bản thân không thể nào địch lại một chiêu của đối phương.

- Thiên Hạo, còn muốn tiếp tục không?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi.

- Ta thua.

Thiên Hạo khổ sở nói.

Còn có cần thiết tiếp tục đánh sao?

Không cần thiết.

Chênh lệch giữa hai người bọn họ còn lớn hơn chênh lệch giữa hắn và Yêu Nữ.

Tiếp tục đánh chẳng khác gì tự rước lấy nhục.

- Vậy chúng ta thương lượng vấn đề bồi thường.

Khiến Thiên Hạo không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói như vậy.

- Bồi thường?

Thiên Hạo khẽ giật mình.

- Ta nghe nói ngươi muốn đến trấn áp ta?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ngươi dám làm tổn hại đến danh dự của ta, chẳng lẽ ngươi không định bồi thường sao?

- Ngươi muốn bồi thường thế nào?

Thiên Hạo bất đắc dĩ nói.

Mọi người cũng đều cần có mặt mũi đấy.

Ngươi hở tí lại bắt chẹp người khác, coi sao được?

- Cho ta một trăm vạn.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Đại hội Nguyên thạch đã không còn bao nhiêu Nguyên thạch đáng giá để hắn lấy nữa rồi.

Vả lại trước đó Diệp Hạo cũng đã tốn không ít Hoàng thạch.

- Trên người ta chỉ có ba mươi vạn thôi.

Thiên Hạo thẳng thắn nói.

- Vậy thì ba mươi vạn.

Diệp Hạo gật đầu nói.

Ngay sau đó Thiên Hạo ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

Thần niệm Diệp Hạo quét qua một lần rồi lấy túi càn khôn.

- Vừa rồi thị vệ thân cận của ngươi dám nhục nhã Nhân tộc ta, khoản nợ này có phải cũng nên tính toán không đây?

Nguyệt Hổ không khỏi rùng mình một cái.

- Công tử, cứu ta.

Nguyệt Hổ bị giật mình.

Trước đó bất kể như thế nào hắn cũng không ngờ Diệp Hạo lại hung tàn như vậy?

Ngay cả người cao cao tại thượng như Thiên Hạo cũng có thể trấn áp.

- Diệp công tử, mong ngươi có thể nể mặt ta một lần.

Thiên Hạo mở miệng nói.

- Như vậy đi, lấy toàn bộ tài nguyên trong tiểu thế giới ngươi ra đây.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

Trên mặt Nguyệt Hổ lộ ra vẻ chần chờ.

- Không nghe thấy sao?

Thiên Hạo trách cứ.

Diệp Hạo quá cường đại.

Thiên Hạo cảm thấy Diệp Hạo thậm chí có thể đánh ngang tay với vị xếp hạng thứ hai kia.

Người như vậy hắn không thể đắc tội được.

Vả lại Yêu Nữ, thê tử của Diệp Hạo cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Đắc tội với Diệp Hạo cũng chính là đắc tội với nàng ta.

Dù nội tình của Thiên Thần tộc hùng hậu, cũng không muốn kết thù kết oán với hai vị này.

Nguyệt Hổ đành phải ngoan ngoãn bỏ hết toàn bộ tài nguyên trong tiểu thế giới vào trong một túi càn khôn.

- Đợi chút nữa ta sẽ kiểm tra tiểu thế giới ucar ngươi, nếu ngươi còn giữa lại một chút cũng đừng trách ta không khách khí.

Diệp Hạo trầm ngâm nói.

Nghe vậy Nguyệt Hổ nào còn dám giữa lại gì, hắn lấy hết tất cả tài nguyên ra.

Diệp Hạo tiện tay ném cho Thiên Thai.

- Cho ngươi.

- Cho ta?

Thiên Thai khẽ giật mình.

- Thiên Đạo tông các ngươi quá nghèo.

Diệp Hạo có chút ghét bỏ nói.

- Ta cũng nhìn không được.

Thiên Thai cười khổ.

Nhưng khi Thiên Thai kiểm tra túi càn khôn của Nguyệt Hổ, khắp khuôn mặt cũng hưng phấn lên.

Vì sao?

Tài nguyên của Nguyệt Hổ có thể so với toàn bộ Thiên Đạo tông đấy.

Có nghĩa là thực lực Thiên Đạo tông có thể tăng lên gấp đôi.

Nhưng vừa nghĩ tới Diệp Hạo, một chút cảm giác đắc ý kia lập tức bị dập tắt.

- Tạ Diệp công tử.

Thiên Thai cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

- Trở về đi.

Diệp Hạo phất phất tay.

Thiên Thai và Bạch Linh Lung khom người lui lại.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Chính Đức nói.

- Được.

Thu hoạch từ chuyến đi đại hội Nguyên thạch lần này đã vượt xa mong muốn của bọn họ.

Sau khi rời khỏi Long Uyên môn, một đoàn người nhanh chóng chạy tới Tử Phủ.

...

Bên trên một tinh cầu hoang vu.

Một thiếu nữ bạch y toàn thân nhuốm máu nhìn thanh niên đối diện nói.

- Đầu trọc, ngươi đã đuổi theo ta ba ngày rồi, đừng có mà quá đáng.

- Nữ thí chủ, ngươi sát nghiệt quá nặng, quy y cửa Phật đi.

Trên mặt thanh niên đầu trọc tràn ngập từ bi nói.

- Quy y cái đầu ngươi.

Thiếu nữ bạch y căm giận bất bình nói.

- Cái gì mà sát nghiệp nặng, Tuyết Lang nhất tộc lấy Nhân tộc làm thức ăn, ta giết bọn chúng thì có gì sai?

- Tuyết Lang nhất tộc trời sinh lấy Nhân tộc làm thức ăn, chuyện này do huyết mạch của bọn họ quyết định.

Thanh niên đầu trọc chậm rãi nói.

- Vả lại bọn họ giết người có chừng mực, còn ngươi lại chém giết toàn bộ Tuyết Lang tộc.

Thanh niên đầu trọc vừa nói đến đây đã bị thiếu nữ bạch y cắt ngang.

- Đừng có nói đạo lý đó với ta, ta chỉ biết Tuyết Lang tộc lấy Nhân tộc ta làm thức ăn, tội đáng chết vạn phần.

- Ngu xuẩn mất khôn.

Thanh niên đầu trọc thấy không có cách này khuyên được thiếu nữ bạch y liền lắc đầu nói.

- Cũng được, ngươi đi vào bên trong Tẩy Tâm tháp để gội rửa tội ác của ngươi đi.

Nói xong trong tay hắn xuất hiện một bảo tháp tản ra phật tính.

Bảo tháp lên như diều gặp gió.

Mà đương triều lấy bạch y thiếu nữ trấn áp thời điểm liền tràn ra để Thiên Địa vạn vật cũng vì đó sợ hãi hơi thở.

Trên mặt thiếu nữ bạch y lộ ra vẻ bất an.

Thế nhưng giờ khắc này nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn toà bảo tháp hạ xuống.

Bởi vì bảo tháp đã giam cầm toàn thân thể nàng.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một ánh mắt kinh khủng xuyên qua tầng tầng không gian đẩy toà bảo tháp qua một bên.

- Ai?

Thanh niên đầu trọc nhíu mày nhìn phương xa.

Sưu!

Một mũi tên phá mở thương khung.

Thanh niên đầu trọc hất ống tay áo lên, phía trước lập tức xuất hiện một vòng bảo hộ kim sắc.

Nhưng mũi tên kia vẫn xuyên qua vòng bảo hộ rồi để lại một vết máu ở mi tâm hắn.

Ánh mắt thiếu nữ bạch y tràn đầy cảm giác không thể tin được.

Nàng biết rõ thực lực của tên đầu trọc kia.

Đáng lý ra người có thể xúc phạm tới hắn không có mấy ngươi.

Nhưng bây giờ tên đầu trọc đó lại bị thương.

Đầu trọc bắt mũi tên kia lại, sau một khắc trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Thiên Kim, khó trách.

Bịch một tiếng, Thiên Kim nổ nát vụn khiến máu thịt trên hay tay đầu trọc cũng be bét theo.

Đầu trọc hét lớn một tiếng.

- Ai, cút ra đây cho ta.

Diệp Hạo cầm một cây trường thương trong tay từ đằng xa đi tới.

- Sao vậy? Phật cũng giận sao?

- Chính là ngươi đánh lén ta?

Đầu trọc lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Đánh lén? Ngươi đánh giá ngươi hơi cao rồi đấy.

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

- Người khác có lẽ sẽ kiêng kị người đứng đầu Thiên Bảng như ngươi, nhưng trong mắt ta ngươi lại không phải là cái thá gì cả.

- Ngươi là ai?

Tam Trượng nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

Tam Trượng là người đứng đầu Thiên Bảng.

Đáng lẽ ra ở Lục Đạo vực này sẽ không có mấy thiên kiêu dám khiêu khích hắn.

Sao thanh niên trước mặt này lại dám cơ chứ?

- Ta là ai không quan trọng.

Diệp Hạo vừa nói nừa cất Thiên Kim đi.

- Quan trọng là ngươi dám tổn thương Nhân tộc ta.

- Ngươi muốn gì?

Tam Trượng lãnh đạm nói.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Tiếng nói vừa rơi xuống, Diệp Hạo đã điểm một chỉ về phía Tam Trượng.

Một tiếng ầm vang, thanh thiên nổ nát vụn.

Một chỉ ngang qua chân trời.

Lúc này Diệp Hạo vận dụng Thông Thiên Chỉ mà Lục Đạo chúa tể truyền thụ cho hắn.

Ánh mắt Tam Trượng lộ ra vẻ chấn kinh.

- Sao ngươi biết Thông Thiên Chỉ?

Thông Thiên Chỉ chính là thần thông thành danh của Lục Đạo Chúa Tể.

Đáng lý ra ngoại trừ vị kia ra sẽ không có tu sĩ nào biết được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận