Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3021: Chim Trong Lồng.

Diệp Hạo vẫn luôn hiếu kỳ về thiên ngoại.

Đứng đầu Thiên Bảng ở Lục Đạo vực là Tam Trượng, mà Tam Trượng đến từ thiên ngoại.

Đứng đầu Thiên Bảng ở Cửu Cung vực là Nữ Đế, mà Nữ Đế cũng đến từ thiên ngoại.

- Thật ra chúng ta đều là cá trong chậu, chim trong lồng.

Phủ chủ Tử Phủ nói câu này khiến Diệp Hạo có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Diệp Hạo từ địa cầu đi đến Tiên vực, từ Tiên vực đi tới Thần vực.

Nhưng bây giờ Phủ chủ Tử Phủ lại nói bọn họ là chim trong lồng?

Nói đùa cái gì?

- Ngươi cảm thấy thiên ngoại là nơi như thế nào?

Phủ chủ Tử Phủ ném ra một vấn đề.

Mà vấn đề này cũng là thứ mà Diệp Hạo đang hỏi.

- Theo lý thuyết thiên địa nên có biên giới, nhưng ngươi cứ đi thẳng một đường, dù ngươi phi hành lâu đến đâu ngươi cũng khó có thể nào bay được đến biên giới.

Phủ chủ Tử Phủ chậm rãi nói.

- Thiên địa đang vận chuyển.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

- Không sai, trừ phi tốc độ của chúng ta nhanh hơn, bằng không cả một đời chúng ta đều sẽ bị hạn chế trong phiến thiên địa này.

Phủ chủ Tử Phủ nhìn Diệp Hạo trầm ngâm nói.

- Chúa Tể có thể đạt tới không?

- Ngay trong khoảnh khắc hoá thành Chúa Tể sẽ có thể vượt qua cực hạn này, nhưng nếu bọn hắn chọn ở lại phiến thiên địa này cũng sẽ bị áp chế lại.

- Vì sao?

- Khi trở thành Chúa Tể, bọn họ sẽ bị lấy mất một phần.

- Có năm mươi phần, nhưng chỉ có thể dùng được bốn mươi chín phần mà thôi.

Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

- Tiền bối nói mất đi một phần là như vậy sao?

- Đúng vậy.

Phủ chủ Tử Phủ gật đầu nói.

- Nếu bọn họ không nắm chắc, bọn họ sẽ mất đi cơ hội rời khỏi.

- Vậy ý tiền bối là phía sau Tam Trượng, Nữ Đế đều có Chủa Tể chống lưng?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo không khỏi thổn thức.

Trước đó Diệp Hạo đã cảm thấy Tam Trượng cường đại quá mức cần thiết, phải biết Thiên Ngọc là đệ tử của Lục Đạo chúa tể, thế nhưng Thiên Ngọc lại không phải là đối thủ của Tam Trượng.

- Nhưng vì sao bọn họ lại muốn đưa Tam Trượng, Nữ Đế đến nơi này?

- Nghe nói Thiên Ngoại không có cách nào trở thành Chúa Tể được.

- Ở Thiên Ngoại có cái gì?

- Nghe nói Thiên Ngoại không có cái gì hết.

- Vậy vì sao những Chúa Tể kia lại vất vả tâm tư muốn thoát khỏi thiên địa này?

- Bởi vì thiên địa có Luân Hồi.

- Luân Hồi.

Nghe được hai chữ này thần sắc Diệp Hạo trở nên ngưng trọng hẳn lên.

- Có phải Luân Hồi chuẩn bị trở lại?

- Không sai.

- Đừng nghĩ những thứ này nữa.

Phủ chủ Tử Phủ vỗ vỗ bả vai Diệp Hạo.

- Thừa dịp bây giờ tăng thực lực lên mới phải.

- Khi nào đi cấm địa?

- Chờ ngươi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong thì đi.

- Bây giờ ta đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

- Không vội.

Phủ chủ Tử Phủ đương nhiên hi vọng mau chóng nắm được Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý trong tay.

Nhưng hắn cũng không hi vọng Diệp Hạo gặp phải rắc rối gì.

Ba ngày sau Phủ chủ Tử Phủ tự mình mang theo Diệp Hạo đi đến cấm địa Tử Phủ.

- Bên trong cấm địa có một vách đá, phía trên vách đá là đạo ngân mà thuỷ tổ lưu lại, ngươi nhất định phải dựa theo khả năng của mình mà làm.

Phủ chủ Tử Phủ dặn dò nói.

- Năm đó lục sư đệ ta cưỡng ép lạc ấn, cho dù đến hiện tại còn chưa khỏi hẳn đâu.

- Khủng bố như vậy sao?

Diệp Hạo không khỏi biến sắc.

- Bản nguyên chi thuật của Tử Phủ ta đúng thật là quan trọng, nhưng đối với chúng ta mà nói ngươi quan trọng hơn.

Phủ chủ Tử Phủ nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ta đã biết.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi đi vào cấm địa.

Bên trong cấm địa cực kỳ tĩnh mịch, giống như U Minh địa phủ vậy.

Lông mày Diệp Hạo nhíu lại.

Tại sao cấm địa của Tử Phủ lại trở thành cái dạng này?

Trước đó không chỉ Chính mà Phủ chủ Tử Phủ cũng đều nói rằng bên trong cấm địa tử khí dày đặc quanh năm.

Đây là tình huống gì?

Không biết vì sao trong lòng Diệp Hạo có dự cảm xấu?

Trầm ngâm một hồi hắn vẫn đi về phía trước.

Để mở cấm địa ra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Diệp Hạo cũng không muốn Tử Phủ không không lại mất đi một cơ duyên.

Mà càng đi về phía trước, khí tức âm trầm lại càng đáng sợ.

Sau khi đi được nửa canh giờ, Diệp Hạo có loại cảm xúc muốn quay đầu bỏ đi.

Mà đúng lúc này hắn thấy được một vách đá.

Trên vách đá là từng hàng chữ cổ.

Từng chữ cổ đều tản ra chấn động kinh thiên.

Đạo ý cuồn cuộn vang dội khắp chư thiên vạn giới.

- Đây là đạo ngấn mà Phủ chủ Tử Phủ nói?

Diệp Hạo nghi ngờ không chắc nói.

Hắn chưa từng gặp đạo ý nào mạnh mẽ như vậy.

Khi Diệp Hạo đi tới trước mặt vách đá, hắn cảm thấy mình như đang đứng giữa biển đại đạo.

Chần chờ một chút, hai tay hắn đặt ở trên vách đá.

Ầm một tiếng, Diệp Hạo cảm thấy thức hải mình bị nổ tung, vô cùng vô tận áo nghĩa tràn vào trong đầu của hắn.

Phân tích!

Sau một khắc Diệp Hạo liền cưỡng ép phân tích áo nghĩa trong những phù văn này.

Bởi vì dựa theo tốc độ dung nhập trước mắt, thức hải của Diệp Hạo không thể kiên trì được bao lâu mà bể nát.

Hắn nhất định phải không ngừng xử lý áo nghĩa trong phù văn, như vậy mới có thể tránh được tình trạng quá tải.

Thời gian cứ như vậy mà từ từ trôi qua.

Phù văn mới không ngừng tràn vào trong thức hải của Diệp Hạo, thế nhưng phù văn cũ lại bị Diệp Hạo đẩy ra ngoài.

Dần dần hai bên đạt tới trạng thái cân bằng quỷ dị.

Khi qua ba ngày, cán cân bên phía Diệp Hạo rốt cục cũng chiếm ưu thế.

Không gian trong thức hải của hắn không ngừng được gia tăng.

Mà qua ba ngày, cuối cùng Diệp Hạo cũng đã nhớ toàn bộ những áo nghĩa trong đống phù văn kia.

- Đây mới là Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý hoàn chỉnh.

Diệp Hạo nói đến đây trên người hắn tràn ra chấn động ngập trời.

Tử khí cuồn cuộn;

Thiên địa huýt dài!

Nhưng vào lúc này Diệp Hạo đột nhiên cảm nhận được một trận rét lạnh đến thấu xương.

Hắn khó khăn xoay người.

Hắn thấy được than ảnh tiều tuỵ.

Hắn ta thoạt nhìn giống như thây khô đã chết nhiều năm, trong mắt chỉ có ia tĩnh mịch kinh khủng.

- Tiền bối, ngươi là ai?

Diệp Hạo nuốt ngụm nước miếng nói.

- Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý?

Trong miệng thân ảnh kia phát ra thanh âm khàn khàn.

- Ta lĩnh ngộ được từ trên vách đá kia.

Diệp Hạo từ từ lùi lại.

- Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý hoàn chỉnh thì đã thế nào chứ?

Khi nói đến đây, thân ảnh kia dùng một bàn tay đập nát vách đá.

Sắc mặt Diệp Hạo đại biến.

Mẹ nó.

Đây là thánh vật trong cấm địa Tử Phủ đấy!

Cứ như vậy mà bể nát?

- Tiền bối.

Diệp Hạo muốn giúp thân ảnh kia tỉnh táo lại.

Chuyện này không phải do Diệp Hạo tốt tính, mà là hắn lo đối phương dùng bàn tay đó chụp chết hắn.

- Thiên địa đại loạn, luân hồi tái hiện.

- Vạn tộc chinh chiến, ai chìm ai nổi?

Thân ảnh kia giống như điên như dại.

Trong lòng Diệp Hạo trở nên bất an.

- Tiền bối, ngươi nói cái gì?

- Ta nhìn thấy một góc tương lai của thiên địa, toàn bộ Nhân tộc đều bị tàn sát sạch sẽ.

Thân ảnh kia nói xong, nước mắt chảy dài.

- Mà ta lại vô dụng không thể làm gì.

- Ai làm?

- Ai làm? Ta không biết, ta không biết, ta không biết.

Thân ảnh kia nói xong, tròng mắt trở nên khát máu.

- Nhập ma, chỉ có nhập ma, mới có thể có được lực lượng cường đại hơn.

Trong lúc phần đỏ dần ăn mòn hoàn toàn còn mắt của hắn, con mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý còn có một trạng thái.

Thân ảnh kia nói xong, một chỉ điểm tại mi tâm Diệp Hạo.

- Đó chính là nhập ma.

Bạn cần đăng nhập để bình luận