Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3034: Hoàng Kim Đấu Khuyển.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Tuyết Long cùng toàn bộ tộc nhân Tuyết Thỏ nhất tộc đều trở nên hưng phấn.

Đây chính là ba mươi ngàn vạn Hoàng thạch đó.

Tuyết Thỏ nhất tộc nếu có lượng lớn tài chính như vậy sẽ có thể tăng thực lực lên rất nhanh.

- Đừng lấy.

Lúc này Tuyết Mạt lập tức hô.

- Tuyết Mạt, đầu óc ngươi có phải bị bệnh không vậy?

Tuyết Lai không khách khí chút nào nói.

- Đây là Diệp công tử cho, chúng ta tội gì mà không muốn?

- Tuyết Mạt, ngươi không muốn thì ngươi cũng đừng ngăn cản gia tộc thu tài phú.

Một trưởng lão Thỏ Tuyết nhất tộc nói xong liền bay về phía ngọn núi Hoàng thạch kia.

Trong mắt hắn tràn đầy tham lam.

Khi bàn tay của hắn đụng vào Hoàng thạch xếp thành dãy núi, một chuôi trường mâu phá vỡ trời cao ngăn cản hành động của hắn.

Toàn bộ tu sĩ Tuyết Thỏ nhất tộc đều chấn động.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tuyết Long kinh ngạc nói.

- Tuyết Thỏ nhất tộc các ngươi đều không có não hả?

Đúng lúc này một âm thanh giễu cợt vang lên từ đằng xa, tiếp đó thân ảnh Hạo Thiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Là ngươi?

Tuyết Long nghi ngờ không chắc mà nhìn Hạo Thiên nói.

- Bây giờ mà ngươi dám xuất hiện?

- Các ngươi biết ba mươi ngàn vạn Hoàng thạch có khái niệm gì không?

Hạo Thiên nhìn Tuyết Long cười lạnh nói.

- Cho dù là trong phủ khố của văn minh tứ cấp cũng không có nhiều Hoàng thạch như vậy, mà Tuyết Thỏ nhất tộc các ngươi ngay cả văn minh nhất cấp còn chưa tới lại vọng tưởng có được ba mươi ngàn vạn Hoàng thạch? Chẳng lẽ các ngươi không biết đạo lý tự mua tai vạ vào mình?

Nghe đến đây toàn bộ tộc nhân Tuyết Thỏ nhất tộc đều biến sắc.

Thật ra đạo lý này bọn họ đương nhiên đã biết, chỉ là do tham lam nên bọn hắn mờ hai mắt.

- Ngươi cố ý trêu chọc chúng ta phải không?

Tuyết Long căm tức nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta chỉ muốn biết Tuyết Thỏ nhất tộc các ngươi có người nào sáng suốt hay không?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Đáng tiếc rằng ngoại trừ Tuyết Mạt ra không một ai có thể giữ được lý trí khi đứng trước dụ hoặc.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Ta thực sự muốn biết Tuyết Thỏ nhất tộc các ngươi làm sao có thể đi đến ngày hôm nay được chứ?

Lời nói của Dsiepje Hạo khiến Tuyết Long cùng tộc nhân Tuyết Thỏ nhất tọc không biết phản bác làm sao?

- Ngươi cho rằng ngươi thông minh?

Lúc này Hạo Thiên trêu tức nhìn Diệp Hạo.

- Vì sao ngươi nó như vậy?

Diệp Hạo dù bận vẫn ung dung hỏi.

- Lúc đầu ta còn không biết ngươi ở bên trong di tích chiếm được cái gì? Nhưng bây giờ dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng mà ngươi còn dám lấy ra ba mươi ngàn vạn Hoàng thạch.

- Lấy ra thì đã sao? Ngươi có thể cướp đi được chắc?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Ta không có thực lực để cướp đi, nhưng vị sau lưng ta…

Hạo Thiên vừa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang.

- Ngươi nói là Hoàng Kim đấu khuyển kia sao?

Hoàng Kim đấu khuyển?

Khi mọi người nghe được bốn chữ này, sắc mặt đều thay đổi.

Phải biết Hoàng Kim đấu khuyển nắm trong tay lệnh bài tử kim.

Vượt xa cả Hạo Thiên.

- Nhân tộc, ta cho ngươi một cơ hội sống.

Đúng lúc này một thân ảnh toàn thân tràn ngập huyết khí từ trong bóng tối đi ra.

Khí huyết trên người hắn bùng nổ tứ phía, trong sân rải rác vài người ra thì toàn bộ đều cảm thấy đau đớn khó tả.

- Nói thử xem.

Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.

- Thần phục ta, làm tọa kỵ của ta.

Hoàng Kim đấu khuyển lãnh đạm nói.

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Sắc mặt Hoàng Kim đấu khuyển rất khó coi.

- Lúc đầu ta định giết ngươi, nhưng bây giờ ta thay đổi ý định đó rồi.

Diệp Hạo nói đến đây, hắn dùng một bàn tay đánh tới Hoàng Kim đấu khuyển.

Sắc mặt Hoàng Kim đấu khuyển đại biến.

Bởi vì một chưởng của Diệp Hạo đã khống chế toàn bộ bốn phương tám hướng xung quanh hắn.

Hắn muốn phản kháng.

Thế nhưng áo nghĩa ẩn chứa bên trong một chưởng này đã trấn áp toàn thân hắn.

Vô luận là thể xác hay linh hồn của hắn.

Không thể động đậy!

Bịch một tiếng, xương cốt toàn thân hắn đều bị đánh nát.

Hắn kêu rên lên chẳng khác gì một đầu chó tàn.

Nhìn một màn này Hạo Thiên cũng bị choáng váng.

Làm sao có thể?

Hoàng Kim đấu khuyển có xếp hạng thứ tám mươi tám cơ mà?

Vì sao ngay cả một đòn của Diệp Hạo cũng đỡ không nổi?

- Ta cho ngươi lựa chọn.

Diệp Hạo đi tới trước mặt Hoàng Kim đấu khuyển lạnh lùng nói.

- Làm tọa kỵ của ta, hoặc là chết?

- Ngươi dám giết ta?

Hoàng Kim đấu khuyển ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi nghĩ ta không dám sao?

Diệp Hạo nhìn thẳng Hoàng Kim đấu khuyển nói.

- Bất luận kẻ nào cũng không được làm tổn thương tính mệnh của người nắm giữa lệnh bài tử kim.

Hoàng Kim đấu khuyển trầm giọng nói.

- Từ trước tới giờ Chúa Tể chưa từng nói những lời này, Chúa Tể nói Siêu Thoát cấp không được động vào bọn họ.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Ta và ngươi đều cùng cấp bậc, bởi vậy giết ngươi cũng không làm trái quy tắc.

- Trên người của ta có chiến linh Tương Lai cảnh sơ kỳ.

- Ngươi cho rằng trên người ta không có?

- Có cần phải đánh lưỡng bại cân thương như vậy không?

Khi Hoàng Kim đấu khuyển nói câu này cũng chính là nhận thua.

- Hoàng Kim đấu khuyển, xem ra ngươi vẫn chưa nhận ra tình trạng trước mắt của mình.

Diệp Hạo nói xong trong tay xuất hiện một chuôi tiểu đao hắc sắc, mà từ trên tiểu đao nhỏ bé ấy lại tràn ra chấn động trảm hồn diệt phách.

- Ngươi muốn vạch mặt tại đây?

Hoàng Kim đấu khuyển tức giận nói.

Tiếng nói vừa rơi xuống đồng thời bên cạnh hắn liền xuất hiện một chiến linh.

Diệp Hạo thản nhiên nhìn chiến linh kia một cái nói.

- Ngươi khẳng định muốn ra tay với ta?

Chiến linh kia cảm ứng một lần, sắc mặt lập tức thay đổi.

- Không dám.

- Không dám còn chưa cút trở về?

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Chiến linh kia cuống quít hóa thành một vệt sáng chui vào lệnh bài của Hoàng Kim đấu khuyển.

- Bây giờ ngươi còn át chủ bài nào không?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Gia tộc ta có cường giả Tương Lai cảnh hậu kỳ toạ trấn.

Hoàng Kim đấu khuyển ngưng trọng nói.

- Ngươi muốn đưa tai hoạ tới gia tộc của ngươi sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Tương Lai cảnh hậu kỳ thì đã thế nào?

Chiến khôi mà Diệp Hạo ngưng tụ ra còn đạt đến Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Ánh mắt Hoàng Kim đấu khuyển lóe lên một cái nói.

- Hoàng Kim đấu khuyển nhất tộc ta có thể bồi thường cho ta.

- Xem ra ngươi còn chưa hiểu ý của ta.

Diệp Hạo nói đến đây, Diệt Hồn đao trong tay liền đâm vào trên đầu Hoàng Kim đấu khuyển.

Phốc!

Thuận lợi xuyên qua!

Linh hồn Hoàng Kim đấu khuyển nhanh chóng bốc cháy.

A!

Hoàng Kim đấu khuyển hét thảm lên, ngay sau đó vội vàng cầu khẩn nói.

- Ta thần phục, ta nguyện ý làm tọa kỵ của ngươi.

Lúc này Diệp Hạo mới thu hồi Diệt Hồn đao.

Hoàng Kim đấu khuyển kiểm tra linh hồn của bản thân một chút, sau một khắc trên mặt của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Chỉ mới qua một lần hô hấp mà thôi, linh hồn của hắn đã giảm mất một phần tư.

Nếu chậm một chút, hắn nào còn đường sống nữa.

- Hoàng Tam Cân ta tuyên thệ thần phục, nguyện ý làm tọa kỵ của ngươi.

Hoàng Kim đấu khuyển quỳ gối ở trước mặt Diệp Hạo trịnh trọng nói.

Đến tình trạng của bọn họ, muốn tại ấn ký trên linh hồn gần như không có khả năng.

Nhưng hôm nay Hoàng Kim đấu khuyển quỳ gối trước mặt Diệp Hạo tuyên thệ thần phục dưới ánh mắt của hàng trăm người.

Như vậy đời này hắn cũng chỉ có thể thần phục Diệp Hạo.

Trừ phi Diệp Hạo xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Bằng không cả đời này của hắn sẽ không thể nào ngẩng đầu lên được.

- Có vẻ ngươi không tình nguyện nhỉ?

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

- Ngươi có biết bao nhiêu người muốn làm toạ kỵ của ta, ta cũng không thèm không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận