Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3039: Sư Huynh.

Diệp Hạo bị choáng váng.

Tử Vũ nói cái gì?

Tử Kỳ Lân nhất tộc là hậu nhân của Tử Đế?

Nói đùa cái gì?

- Một vị lão tổ trong tộc ta là nữ nhân của Tử Đế đại nhân.

Tử Vũ nghiêm túc nói.

Lúc này Diệp Hạo mới nhận ra mình làm bậy rồi.

- Thì ra là như vậy.

Diệp Hạo vuốt cằm, hắn đang suy nghĩ tiếp theo nên làm sao bây giờ?

- Sau này ta gọi ngươi là ca ca nha?

Tử Vũ hoạt bát nói.

- Ngươi lớn hơn ta nhiều.

Diệp Hạo nhìn Tử Vũ một cái lắc đầu.

- Vậy ngươi gọi ta là tỷ tỷ cũng được.

Tử Vũ cười hắc hắc nói.

Tử Vũ thật cao hứng.

Ở trong lòng nàng Diệp Hạo có lẽ còn mạnh hơn cả mình.

Giữa hai bên nếu có một tầng quan hệ, vậy nguy cơ trước mắt của Tử Kỳ Lân nhất tộc có lẽ Diệp Hạo sẽ giúp được ít nhiều.

- Vừa rồi là ta xạo ngươi, ta không hề có quan hệ gì với Tử Đế cả.

Diệp Hạo cảm thấy mình vẫn nên thẳng thắn thì tốt hơn, cô nương Tử Vũ này có lẽ đang bẫy hắn.

- Ngươi nhất định đang gạt ta, đúng không?

Đôi mắt sáng của Tử Vũ tản ra ánh sáng chói mắt.

- Ta tới đây là để đoạt bảo.

Tử Vũ càng nói như vậy, Diệp Hạo càng thấy Tử Vũ có việc cần nhờ hắn.

- Ngươi chiếm được truyền thừa của Tử Đế đúng không?

- Không sai.

Chuyện này Diệp Hạo cũng không có cách nào phủ nhận.

- Vậy ngươi cũng phải gọi tử Đế một tiếng lão sư, đúng không?

Tử Vũ nói đến đây, ánh mắt lộ ra tia giảo hoạt.

- Không sai.

Diệp Hạo kiên trì nói.

- Ta là hậu nhân của Tử Đế, vậy chúng ta có phải là sư huynh sư muội không?

- Cũng có thể nói như vậy.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Vậy bây giờ sư muội có việc cần ngươi giúp, ngươi có giúp một tay không?

- Giúp.

Diệp Hạo còn có thể nói thế nào đây, chẳng lẽ nói không giúp đỡ?

Đã đến nước này Diệp Hạo cũng mơ hồ hiểu được vì sao Tử Đế lại truyền tống hắn tới đây.

Có lẽ chính là muốn hắn giúp Tử Kỳ Lân nhất mạch

Lão gia hỏa đa mưu túc trí!

- Mặc Kỳ Lân nhất tộc muốn nuốt hết Tử Kỳ Lân nhất tộc ta, mong sư huynh hỗ trợ.

Tử Vũ nói xong liền thi lễ với Diệp Hạo một cái.

- Mặc Kỳ Lân nhất tộc?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Chẳng lẽ sư huynh không biết Mặc Hải đứng thứ tám trên Thiên Bảng là người của Mặc Kỳ Lân nhất tộc?

Tử Vũ nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Diệp Hạo liền nói.

- Vậy sao?

- Sư huynh ngươi không biết?

Tử Vũ chấn kinh nói.

Mặc Hải đứng thứ tám trên Thiên Bảng.

Toàn bộ Cửu Cung vực người nào không biết chứ?

- Vừa mới biết.

Diệp Hạo nói xong lại dời chủ đề.

- Người mạnh nhất của Mặc Kỳ Lân nhất tộc là ai?

- Người mạnh nhất Mặc Kỳ Lân nhất tộc là một cường giả Tương Lai cảnh đỉnh phong.

- Chẳng lẽ Tử Kỳ Lân nhất tộc các ngươi không có nhân vật cấp bậc này sao?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

Đáng lý ra phía sau Tử Vũ phải có nhân vật cấp bậc này, thậm chí còn mạnh hơn.

- Lão tổ Tử Kỳ Lân nhất tộc chúng ta trùng kích Kim Thế cảnh thất bại, bây giờ còn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu bây giờ xuất quan, có thể ngay cả tu vi Tương Lai cảnh đỉnh phong cũng không giữ được.

Tử Vũ nói đến đây, trên mặt lộ ra nét đau thương.

- Chuyện này để ta.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi gật đầu một cái.

Bây giờ chiến khôi của Diệp Hạo đang ở Tương Lai cảnh đỉnh phong, mà Diệp Hạo tin trừ phi gặp phải nhân vật cực kỳ cường hãn, bằng không chiến khôi của hắn không có lý do gì mà thất bại.

- Đa tạ sư huynh.

Tử Vũ vui mừng nói.

- Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tới Mặc Kỳ Lân nhất tộc.

Diệp Hạo nghĩ một chút nói.

- Hả, đi luôn bây giờ?

Tử Vũ hoảng sợ nói.

- Sao vậy?

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Lão tổ trong tộc ngươi chẳng lẽ đi ở bên cạnh ngươi?

- Không có.

- Vậy ngươi....

Tử Vũ nói đến đây Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Yên tâm đi, ta sẽ không lấy tính mạng của bản thân ra để đùa.

- Được rồi.

Ánh mắt Tử Vũ loé lên một cái nói.

- Công chúa, không thể.

Lão giả ngăn cản Diệp Hạo trước đó vội vàng ngăn cản.

- Tam tổ, không sao đâu.

Tử Vũ lắc đầu.

- Công chúa, ngươi đang tự đặt mình vào nguy hiểm đấy.

Lão giả kia gấp gáp nói.

- Tam tổ, yên tâm đi, sư huynh sẽ không gạt ta.

Tử Vũ kiên định nói.

- Bây giờ các ngươi cứ trở về đi.

Lão giả kia còn đang định nói đã bị Tử Vũ cắt đứt.

- Lời ta nói ngươi cũng không nghe sao?

Lão giả kia chần chờ thật lâu, cuối cùng vẫn mang theo tộc nhân Tử Kỳ Lân nhất tộc rời khỏi.

- Sư huynh, bây giờ chúng ta đi thôi.

Tử Vũ khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi không sợ ta bá ngươi đi sao?

Diệp Hạo ranh mãnh nói.

- Ta vẫn khá tự tin với tướng mạo của mình, ta cảm thấy sư huynh ngươi hẳn không nỡ bỏ.

Tử Vũ nhìn Diệp Hạo ôn nhu nói.

- Nói không sai, xinh đẹp như vậy, ta sao có thể bỏ được cứ?

Diệp Hạo vừa nói, thần niệm đồng thời cũng bao phủ khắp bốn phía, rất nhanh hắn đã phát hiện Hoàng Kim đấu khuyển và Hoả Hồng ở xa xa.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động liền cưỡng ép kéo Hoàng Kim đấu khuyển và Hỏa Đồng tới bên cạnh mình.

- Công tử.

Hỏa Đồng nhìn thấy Diệp Hạo lập tức kinh ngạc hô.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

Khi Hoàng Kim đấu khuyển nhìn thấy Tử Vũ, lông tơ cả người hắn đều dựng đứng lên.

Từ trên người Tử Vũ hắn ngửi được mùi nguy hiểm nồng nặc.

- Hoàng Kim đấu khuyển?

Tử Vũ liếc Hoàng Kim đấu khuyển một cái khẽ cười nói.

- Sư huynh, ngươi thu Hoàng Kim đấu khuyển làm tọa kỵ của ngươi?

- Trước đó gia hoả này phách lối với ta, không phải do ta muốn trừng phạt hắn sao?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi làm thế này sao gọi là trừng phạt được?

Tử Vũ khẽ cười nói.

- Gia hỏa này thật may mắn,

Hoàng Kim đấu khuyển bị lời nói của Tử Vũ mà chấn động.

- Ngươi có ý gì?

- Tới bây giờ mà ngươi còn chưa biết mình may mắn cỡ nào sao?

Tử Vũ nhìn Hoàng Kim đấu khuyển nói.

- Sư huynh nằm trong mười vị trí đầu trong Thiên Bảng, ngươi có tài đức gì mà làm toạ kỵ của sư huynh chứ?

A!

Hoàng Kim đấu khuyển chấn động.

Lúc này hắn mới nhận ra vì sao trước đó Diệp Hạo không thèm để ý tới hắn.

Hoá ra Diệp Hạo có tư cách này, cũng có năng lực này.

Hỏa Đồng cũng chấn động.

Trước đó nàng cũng có một chút suy đoán đối với thân phận của Diệp Hạo.

Nhưng bây giờ nàng mới nhận ra mình đã quá đánh giá thấp vị này rồi.

- Chủ nhân.

Hoàng Kim đấu khuyển nói xong liền quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo.

- Sau này ta thề sống chết thần phục chủ nhân.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Thân phận của ta đã bại lộ, vậy ngươi cũng không cần ở bên cạnh ta làm gì.

Trước đó Diệp Hạo sai sử Hoàng Kim đấu khuyển, trong lòng Hoàng Kim đấu khuyển không cam tâm.

Nhưng bây giờ dù hắn gọi, Hoàng Kim đấu khuyển nào còn dám ý kiến gì chứ?

Vậy cũng không phải trừng phạt nữa.

- Chủ nhân, trước đó là ta có mắt không tròng, mong chủ nhân cho ta một cơ hội.

Hoàng Kim đấu khuyển vội vàng nói.

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Hạo đưa tay triệu hoán ra một chuôi thần kiếm Quá Khứ cảnh đỉnh phong, thần kiếm chở Diệp Hạo, Tử Vũ, Hỏa Đồng đi tới tổ đình Mặc Kỳ Lân nhất tộc.

Hoàng Kim đấu khuyển nhìn theo thân ảnh Diệp Hạo biến mất, trong lòng cực kỳ ảo não.

Đây là cơ duyên to lớn cỡ nào.

Cứ như vậy mà tuột khior tay.

Trong lòng hắn không cam tâm.

Hoàng Kim đấu khuyển thất hồn lạc phách bước đi về nơi xa, cũng không biết đi được bao lâu, hắn đột nhiên ngừng lại, hắn bất an nhìn bốn phía.

Nó ngửi được mùi nguy hiểm.

Qua vài hơi thở, một móng vuốt bỗng nhiên phá không mà ra đập hắn nằm bẹp trên đất.

Không thể động đậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận