Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3042: Người Dẫn Đường.

Toàn trường xôn xao!

Ai cũng không ngờ Địa phủ Tam Đầu Khuyển cường đại như ma vương ngay cả một kích của Diệp Hạo cũng chịu không nổi.

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Hạo đều thay đổi.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Địa phủ Tam Đầu Khuyển bất an hỏi.

Nó liều mạng giãy dụa, đáng tiếc vô luận nó giãy giụa như thế nào cũng không thể dứng dậy được.

- Đánh bại được người đứng thứ tám trên Thiên Bảng, ngươi cho rằng như vậy là có thể khinh thường Thiên Bảng được rồi sao?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Người đứng tứ năm, thứ sáu ta không rõ nhưng chỉ mỗi Hồng Mông xếp thứ tư, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn.

- Ngươi đứng thứ mấy trên Thiên Bảng?

Địa phủ Tam Đầu Khuyển đỏ hồng mắt nói.

- Thứ ba.

Diệp Hạo trả lời.

- Thứ ba?

Địa phủ Tam Đầu Khuyển nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Ta cùng lắm cũng chỉ là kẻ dò đường, không lâu nữa thôi chủ nhân của ta sẽ xuất thế.

- Chủ nhân?

Lông may Diệp Hạo giương lên.

- Không sai, cái nhục ngày hôm nay, chủ nhân nhà ta sẽ thay ta lấy về.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển gằn từng chữ nói.

- Bất cứ lúc nào đều hoan nghênh.

Khiến Địa Phủ Tam Đầu Khuyển không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói như vậy.

- Tiểu tử Nhân tộc, ngươi rất phách lối.

Đúng lúc này một âm thanh lạnh lẽo vang lên giữa toàn trường.

Diệp Hạo vẫn không hề thay đổi sắc mặt nói.

- Chẳng lẽ lại cho phép Địa Phủ các ngươi phách lối?

- Ha ha, thú vị.

Đối phương cười phá lên.

- Không bao lâu nữa thôi một Thẩm Phán vương mới của Địa Phủ sẽ xuất thuế, đến lúc đó hi vọng ngươi còn có thể vẫn cười to như ngày hôm nay.

- Thẩm Phán vương?

Giữa hai hàng lông mày của Diệp Hạo lộ ra vẻ ngưng trọng.

Năm đó không phải Yêu Nguyệt vì bị Thẩm Phán vương dùng một bàn tay chụp chết sao?

Nhưng Thẩm Phán vương chuẩn bị xuất hiện kia không phải là Thẩm Phán vương năm đó.

Nhưng thực lực của hắn trong đồng cấp bậc cũng sẽ cực kỳ mạnh mẽ.

Từ Địa Phủ Tam Đầu Khuyển kia là có thể suy đoán được thực lực của Thẩm Phán vương thế nào.

- Sợ sao?

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển nhìn thấy thái độ của Diệp Hạo liền cười to nói.

- Sợ?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ta chờ.

Nói đến đây Diệp Hạo lại triệu hồi Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý.

Bây giờ hai bên đang tỷ thí, Diệp Hạo cũng không cần phải vì đó mà vạch mặt.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu rồi xoay người rời khỏi.

- Sao ngươi có thể để Địa Phủ Tam Đầu Khuyển đi dễ dàng như vậy chứ?

Lúc này Mặc Hải gấp gáp nói.

Ba!

Diệp Hạo vung tay cho Mặc Hải một cái tát.

Nửa bên mặt của Mặc Hải lập tức bị đánh nát bấy.

Hắn giận tím mặt mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ngươi cho rằng một chuyến lão tử tới đây là để giúp ngươi?

Nói xong chiến khôi của Diệp Hạo lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Khí thế Tương Lai cảnh đỉnh phong của chiên khôi giống như sóng to gió lớn tràn ngập ra phương viên ngàn dặm.

Giờ khắc này toàn bộ cao thủ của Mặc Kỳ Lân nhất tộc đều chấn động.

Chuyện gì vậy?

Diệp Hạo tới đây là để trả thù?

- Tinh Hà công tử, Mặc Kỳ Lân nhất tộc chúng ta hình như chưa từng đắc tội với ngươi thì phải?

Lão tổ Mặc Kỳ Lân nhất tộc bất an nói.

Khí huyết trong cơ thể của hắn không đủ, mà khí huyết chiến khôi của Diệp Hạo lại dồi dào mạnh mẽ vô cùng.

Hắn mơ hồ cảm thấy mình không phải là đối thủ.

Vả lại ai có thể cam đoan Diệp Hạo không có thủ đoạn khác.

- Nhưng Mặc Hải đắc tội ta.

Diệp Hạo chỉ vào Mặc Hải hừ lạnh nói.

Gương mặt Mặc Hải tràn ngập ấm ức.

Hắn không biết mình đã đắc tội với Diệp Hạo chỗ nào?

- Tinh Hà công tử, ngươi muốn gây chuyện sao?

Mặc Hải khổ sở nói.

- Ngươi muốn biết?

Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng nói.

- Vì sao Địa Phủ lại dám ngang ngược bá đạo ở Mặc Kỳ Lân nhất tộc các ngươi, là bởi vì thực lực Địa Phủ mạnh mẽ, nhưng nếu đối mặt với đệ tử của Cửu Cung chúa tể thử xem? Ngươi thấy Địa Phủ Tam Đầu Khuyển có dám thôn phệ hay không?

Mặc Hải ngây ngẩn cả người.

- Ngươi nói ta kéo Địa Phủ Tam Đầu Khuyển ở lại? Kéo nó lại để làm gì? Vì sao phải thêm phiền toán cho mình chứ?

Diệp Hạo quát thẳng mặt Mặc Hải.

- Phải biết lão tử vừa rồi xuất thủ cũng đã chọc phải Địa Phủ nhất mạch. Làm sao? Ngươi muốn ta và Địa Phủ không chết không thôi?

Quy tắc?

Quy tắc chỉ để kẻ yếu tuân theo.

Nếu hôm nay Diệp Hạo giết Địa Phủ Tam Đầu Khuyển, người sau lưng nó chắc chắn sẽ ra tay.

Lúc này Mặc Hải mới nhận ra vì sao Diệp Hạo lại tức giận.

Hoá ra là bởi vì mình ngu xuẩn.

- Tinh Hà công tử, ta đại biểu Mặc Kỳ lân nhất tộc cám ơn ngươi.

Lão tổ Mặc Kỳ Lân nhất tộc vội vàng hoà giải nói.

- Tử Vũ, tới.

Diệp Hạo gọi Tử Vũ.

Tử Vũ vội vàng mang theo Hỏa Đồng đi tới bên người Diệp Hạo.

- Sư huynh, không ngờ ngươi chính là Tinh Hà đứng thứ ba trên Thiên Bảng.

Tử Vũ hào hứng nói.

Trước đó bất kể thế nào Tử Vũ cũng không ngờ Diệp Hạo lại đứng thứ ba trên Thiên Bảng.

- Có phải rung động rồi không?

Diệp Hạo nói đùa.

- Nói cho ngươi biết, muộn rồi, ngươi đã có tẩu tử.

- A, sư huynh, ngươi nói cái gì đây?

Tử Vũ dậm chân xấu hổ nói.

Mặc Hải và tộc nhân Mặc Kỳ Lân nhất tộc thấy một màn như vậy, một trán tim cũng dần chìm xuống.

Cái gì?

Tinh Hà là sư huynh của Tử Vũ?

Nếu như vậy thì sao còn có thể chiếm đoạt Tử Kỳ Lân nhất tộc được đây?

- Tử Vũ, ngươi định làm sao?

Ngay sau đó Diệp Hạo thu lại nụ cười nghiêm túc hỉ.

Tử Vũ nghĩ một lát rồi nhìn về phía lão tổ Mặc Kỳ Lân nhất tộc nói.

- Tử Đế, lão tổ Tử Kỳ Lân nhất tộc chúng ta vẫn còn sống.

Khuôn mặt lão tổ Mặc Kỳ Lân nhất tộc lập tức thay đổi.

- Tử Đế còn sống?

- Tử Đế là lão sư của Tinh Hà công tử.

Lão tổ Mặc Kỳ Lân nhất tộc yên lặng lại.

Sau một lúc hắn khổ sở nói.

- Sau này Mặc Kỳ Lân nhất tộc sẽ không truy cứu việc năm đó Tử Kỳ Lân nhất tộc mưu phản Kỳ Lân nhất tộc.

- Lấy thân phận của ngươi để thông báo đi.

Tử Vũ trầm giọng nói.

- Được.

Bởi vì cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lão tổ Mặc Kỳ Lân nhát tộc dù tâm cao khí ngạo cũng không thể không hạ thấp đầu mình xuống.

- Thiên địa sắp đại loạn, nếu bây giờ các ngươi còn nội chiến, tương lai khi đối mặt các ngươi ngay cả năng lực ngăn cản cũng không có.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Nói như vậy thôi, cáo từ.

- Tinh Hà công tử.

Thấy Diệp Hạo định rời khỏi, lão tổ Mặc Kỳ Lân nhất tộc vội gọi lại.

- Mặc Kỳ Lân nhất tộc ta còn chưa cảm tạ ngươi.

- Không cần, sở dĩ ta ra tay với Địa Phủ Tam Đầu Khuyển hoàn toàn là vì chướng mắt với thái độ phách lối của nó.

Diệp Hạo uyển chuyển từ chối.

Là nguyên nhân này sao?

Dĩ nhiên không phải.

Diệp Hạo vừa mới đánh thẳng mặt Mặc Kỳ Lân nhất tộc.

Quay mặt một cái đã đi tới tổ đình nhà người ta dự tiệc?

Hắn cũng không có lá gan lớn như vậy.

Sau khi rời khỏi Mặc Kỳ Lân nhất tộc, Diệp Hạo hỏi.

- Vì sao ngươi lại muốn thả Mặc Kỳ Lân nhất tộc?

- Năm đó Tử Kỳ Lân nhất tộc ta đúng thật đã phải bộ Kỳ Lân nhất tộc.

Tử Vũ yên lặng nửa ngày mới mở miệng nói.

- Giải quyết mà không thương tổn hoà khí mới mà dự tính của ta ban đầu.

- Không ngờ ngươi lại thiện lương như vậy,

Trong mắt Diệp Hạo loé lên một tia sáng.

- Thế lực của Kỳ Lân nhất tộc rất khổng lồ, hôm nay nếu đánh Mặc Kỳ Lân nhất tộc tàn phế, vậy Kỳ Lân nhất tộc khác cũng sẽ tới hỏi, đến lúc đó chính là toàn bộ Kỳ Lân nhất tộc lục đục.

Tử Vũ nói tiếp.

- Đây không phải ta điều ta muốn thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận