Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3045: Tình Độc.

- Gặp nhau chính là duyên, nếu ngươi không chê, sau này cứ đi theo bên cạnh ta.

Diệp Hạo vung tay lên đỡ Tiểu Nhu dậy.

- Tạ Tinh Hà công tử thu lưu.

Tiểu Nhu kích động nói.

Tiểu Nhu là Thần Vương.

Thế nhưng tư chất của nàng thực sự không được tốt lắm, Thần Hoàng cảnh căn bản không thể nào đặt chân đến.

Mà Diệp Hạo là nhân vật nào?

Người đứng thứ ba trên Thiên Bảng!

Muốn làm thị nữ của hắn, nếu không xếp thứ hạng cao trên Thiên Bảng chắc chắn không có tư cách.

Không thấy ngay cả Hoả Đồng mà Diệp Hạo cũng không thèm sao?

- Tinh Hà công tử, hiện tại ngươi đã bớt giận chưa?

Thanh Trúc ôn nhu nói.

Không thể không nói Thanh Trúc rất biết làm việc.

Khiến Diệp Hạo không có cơ hội để phát cáu.

- Đế Cương đâu?

Diệp Hạo yên lặng một hồi hỏi.

- Công tử nhà ta còn đang bế quan.

Thanh Trúc nói khẽ.

- Thời gian cụ thể.

- Nửa tháng.

- Được.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Ta sẽ chờ Đế Cương nửa tháng.

Thật ra Diệp Hạo rất muốn trực tiếp khiêu chiến Nữ Đế, thế nhưng Nữ Đế căn bản không để ý hắn, điều này khiến Diệp Hạo nhận ra Nữ Đế rất cao ngạo, trừ phi mình đánh bại Đế Cương, bằng không Nữ Đế sẽ không tiếp nhận khiêu chiến của hắn.

- Tinh Hà công tử, ngươi xem mười bảy nữ tử này thế nào?

Lúc này Thanh Trúc chỉ vào mười tám nữ tử trong phòng.

- Cũng không tệ lắm.

Diệp Hạo nhìn lướt qua thản nhiên nói.

- Vậy mười bảy nữ tử này sẽ đưa cho Diệp công tử.

- Ta sợ trong cơ thể các nàng có cổ.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Có cổ hay không chẳng lẽ Tinh Hà công tử không nhìn ra?

Thanh Trúc mỉm cười nói.

- Hay Tinh Hà công tử không dám nhận?

- Ngươi đang khiêu khích ta?

Thanh Trúc cười không nói.

- Xem ra ta không nhận cũng không được.

Diệp Hạo bật cười lớn nói.

- Đến, vậy ta nhận.

- Hi vọng Tinh Hà công tử chơi vui vẻ.

Thanh Trúc nói xong liền lui đi.

Đợi đến khi đám người Thanh Trúc đều rời khỏi, Thu Nhu khiếp sợ nói.

- Công tử, ta cũng phục vụ nươi.

- Ha ham ngươi cho rằng ta là sắc quỷ sao?

Diệp Hạo cười to nói.

Tiểu Nhu lập tức rũ đầu xuống.

- Các ngươi cũng nguyện đi theo ta?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía mười bảy nữ tử kia nói.

Mười bảy nữ tử kia sao dám nói không chứ?

- Vậy các ngươi vào tiểu thế giới của ta, đợi khi nào ta rảnh rỗi sẽ đi tìm các ngươi.

Diệp Hạo nói xong liền mở tiểu thế giới của mình ra.

Mười bảy nữ tử kia lập tức đi vào.

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo.

Diệp Hạo nhấc chân đi ra khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài Diệp Hạo mới phát hiện diện tích của toà Thanh các này rất lớn.

Thần niệm Diệp Hạo quét qua phát hiện nữ tử nơi này có hơn ba ngàn người.

Khi Diệp Hạo sắp thu hồi thần niệm, hắn ngạc nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc.

Đại Diễn!

Tại sao Đại Diễn lại ở nơi này?

Khi ánh mắt hắn rơi vào trên ngừoi Đại Diễn, Tiểu Nhu cũng chú ý tới.

- Công tử, ngươi biết Đại Diễn?

- Sao vậy? Đại Diễn thường xuyên tới nơi này sao?

- Đại Diễn tới đây là bởi vì Sương Sương cô nương.

- Thanh các có một bộ phận nhà lành, Sương Sương cô nương chính là một trong số đó,

Tiểu Nhu nhẹ nhàng nói.

- Đại Diễn thích Sương Sương cô nương, thế nhưng Sương Sương cô nương lại không quan tâm.

- Bất kể như thế nào Đại Diễn cũng là cao thủ đứng thứ sáu mươi tám trên Thiên Bảng, chẳng lẽ người như vậy mà Sương Sương còn chướng mắt?

- Sương Sương cô nương rất thần bí.

- Thần bí thế nào?

- Nghe nói chưa từng có ai thấy tướng mạo của nàng, nhưng toàn bộ nam tử đều chìm đắm.

- Thần kỳ như vậy?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Đúng vậy.

Đúng lúc này không biết ai gọi một câu.

- Sương Sương tiểu thư đi ra.

Dưới đài, ánh mắt Đại Diễm lập tức phát sáng lên, hắn kích động nhìn về phía lầu hai.

Chỉ chốc lát sau, một nữ tử mang theo lụa mỏng dưới tiếng hô hoán của mọi người đi ra.

Khi nhìn thấy thân ảnh này, Diệp Hạo cũng chấn động toàn thân.

Toàn thân nữ tử này tản ra khí hchất khó có thể dùng lời mà diễn tả được.

Ngươi sẽ cảm thấy nàng là tỷ tỷ nhà bên, ngươi sẽ cảm thấy nàng là người tình trong mộng, ngươi sẽ cảm thấy nàng là nữ nhân trong lòng.

Loại cảm giác này đánh tới mãnh liệt, đánh thẳng vào tâm linh mỗi người tạo ra một hồi rúng động.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ giãy dụa.

Trong óc của hắn xuất hiện thân ảnh Lý Thiên Thiên.

Lý Thiên Thiên?

Cái tên đã thật lâu không nhắc tới.

Nhớ mang máng Lý Thiên Thiên là mối tình đầu của hắn.

Cho dù một vài nguyên nhân mà hai người tách ra, thế nhưng Lý Thiên Thiên vẫn mang cho hắn một cảm giác mà bất kỳ cô gái nào cũng không thể thay thế được.

Dù sao đó cũng là mơ mộng thời cao trung.

Nhìn nữ tử kia Diệp Hạo giống như thấy được mối tình đầu của mình.

Nhưng rất nhanh hai mắt Diệp Hạo đã khôi phục lại tia lý trí.

Lần nữa nhìn về nữ tử che mặt kia, trong lòng Diệp Hạo dâng lên cảnh giacs.

- Nữ tử này không đơn giản.

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

- Công tử, ngươi không sao chứ?

Tiểu Nhu lo âu nói.

Nghe nói bất kỳ người nào từng gặp nữ tử che mặt này đều chìm đắm.

Nàng lo Diệp Hạo cũng vậy.

- Sương Sương.

- Sương Sương.

- Sương Sương.

Dưới đài thanh niên cuồng nhiệt nhìn lại.

Nữ tử được gọi là Sương Sương nhìn xuống phía dưới, trong mắt nàng tràn đầy cao ngạo, tựa hồ như phía dưới đứng đều là giun dế.

Nàng đứng ở lầu hai không bao lâu, đại khái qua mười mấy hơi thở sau đã quay trở về.

Mà đúng lúc này một thanh niên áo lam lại hô lớn.

- Sương Sương tiểu thư, xin cho ta một đi theo ngươi.

Nghe vậy Sương Sương nhìn thanh niên áo lam một cái nói.

- Ngươi không đủ tư cách.

- Sương Sương tiểu thư, ta thật lòng với ngươi.

- Thật lòng? Thật lòng bao nhiêu?

Sương Sương hỏi ngược lại thanh niên áo lám kia.

- Ta có thể chết vì ngươi.

Thanh niên áo lam nghĩa chính nghiêm từ nói.

- Vậy ngươi chứng minh cho ta xem.

Sương Sương lạnh nhạt nói.

Trong tay thanh niên áo lam xuất hiện một cây chủy thủ, tiếp đó dưới ánh mắt khiếp sợ của vô số nữ tử mà đâm vào ngực mình.

Hắn mổ ngực lấy trái tim ra nâng lên trong lòng bàn tay rồi nhìn Sương Sương nói.

- Sương Sương tiểu thư, hiện tại ngươi tin chưa?

- Ta tin, nhưng ngươi còn chưa đủ tư cách.

Sương Sương khinh miệt nhìn thanh niên áo lam nói.

Thanh niên áo lam choáng váng ở giữa sân.

Mà lúc này Sương Sương lại biến mất không thấy.

Đại Diễn kinh ngạc nhìn Sương Sương, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng mất mát.

- Đại Diễn, lên đây tâm sự.

Đúng lúc này Diệp Hạo gọi chào hỏi Đại Diễm một tiếng.

Lúc Đại Diễm nhìn thấy Diệp Hạo liền ngây ngẩn cả người.

- Diệp huynh, sao ngươi lại ở đây?

- Chúng ta tìm một chỗ trò chuyện.

Diệp Hạo nói khẽ.

Hai người rời khỏi Thanh các để đi tới một quán trà.

Trong phòng, Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Đại Diễn nói.

- Ngươi trúng độc.

Đại Diễn ngây ngẩn cả người.

- Trúng độc? Làm sao có thể?

- Ngươi đã từng nghe đến Tình độc chưa?

- Tình độc? Chưa từng nghe qua.

- Tình độc ngươi cũng có thể gọi là Tình Cảm độc, miễn sâu trong nội tâm ngươi có tiếc nuối với tìm cảm đều sẽ trúng Tình độc.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ta để ý thấy ngươi trúng độc rất nặng.

Sắc mặt Đại Diễn lập tức thay đổi.

- Diệp huynh, ngươi đừng muốn nói bậy.

Đại Diễn mơ hồ nhận ra Diệp Hạo nói đến ai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận