Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3046: Tiểu Đạo Sĩ.

Kháng cự!

Đại Diễn theo bản năng kháng cự!

Tâm thần Diệp Hạo vừa động, trong tay hắn xuất hiện một cây nhang.

- Tịnh Phật hương.

Diệp Hạo vừa nói vừa đốt lên.

Mùi thơm mịt mờ.

Sau khi ngửi không biết vì sao loại tâm tư kháng cự trong lòng Đại Diễn không còn mãnh liệt như trước.

Dần dần lòng rộn ràng cũng trở nên yên tĩnh.

- Ngươi nói ta trúng Tình độc?

- Tình độc là một loại trong bảy Tình độc, miễn là ngươi có tâm tình này ngươi sẽ bị hãm vào.

Diệp Hạo hơi xúc động nói.

- Ngay cả ta thiếu chút nữa cũng bị sa vào.

- Nói như vậy nghĩa là ta bị bẫy?

Đại Diễn ngưng trọng hỏi.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

- Ngươi có ý gì?

- Ngươi cảm thấy người được gọi là Sương Sương kia đặt bẫy ngươi sao?

Lời nói của Diệp Hạo khiến Đại Diễn đau lòng.

- Ý của ngươi là ta không đủ tư cách?

Đại Diễn có chút lúng túng nói.

- Ngươi nói toàn điều vô nghĩa.

- Bây giờ ta đi tìm nàng tính sổ.

Đại Diễn yên lặng nửa ngày rồi vỗ bàn đứng lên.

Diệp Hạo liếc Đại Diễn một cái nói

- Ngươi muốn đi chịu chết sao?

- Cái gì?

Đại Diễn giật mình nói.

- Có thể kiến ngươi thần không biết quỷ không hay trúng độc, chẳng lẽ ngươi cảm thấy là hạng người dễ nhằn?

- Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?

- Ta sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo.

Đại Diễn nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Tạ.

- Nhưng có một việc ta không hiểu.

Diệp Hạo dời chủ đề.

- Ngươi nói.

- Chẳng lẽ Cửu Cung chúa tể không bồi dưỡng truyền nhân sao?

Đại Diễn cũng tu hành Cửu Cung chi thuật, nhưng bây giờ xếp hạng của hắn quá thấp, Diệp Hạo không nghĩ Đại Diễn còn ẩn giấu, đây chắc chắn là xếp hạng thật sự của hắn.

Nhưng làm sao có thể chứ?

Cửu Cung thân là Chúa Tể, chẳng lẽ không thể bồi dưỡng được một truyền nhân ưu tú?

- Cửu Cung chúa tể là sư phụ của ta, nhưng ta chỉ là một trong rất nhiều đệ tử, thực tế xếp hạng của ta chỉ đứng thứ năm mà thôi.

Đại Diễn yên lặng một chút mới lên tiếng.

Đây là bí mật của bọn hắn, đáng lý ra không thể tiết lộ, nhưng Diệp Hạo đã nói đến mức này, hắn cũng không thể giấu giếm.

- Trừ ngươi ra còn có ai ở trên Thiên Bảng không?

- Xếp thứ sáu, Quân Càng.

- Hắn đứng thứ mấy trong các ngươi?

- Thứ ba.

- Nói như vậy người xếp thứ nhất, thứ hai có thể tranh bá với ba người đứng đầu Thiên Bảng?

- Lão sư nói xếp hạng thứ nhất không phải là đối thủ của Nữ Đế.

- Nữ Đế đáng sợ đến mức đó sao?

- Lão sư nói ngươi đừng chỉ nhìn bề ngoài Nữ Đế.

Nghe vậy Diệp Hạo rơi vào trầm tư.

- Diệp huynh, hôm nay ngươi đến đây là vì khiêu chiến Đế Cương sao?

- Đúng vậy.

- Có chắc chắn không?

- Nắm chắc thắng lợi trong tay.

- Nhưng lúc ngươi khiêu chiến với Nữ Đế nhất định phải thận trọng.

- Ta đã biết.

Sau đó hai người lại trò chuyện một vài thứ rồi Đai Diễn mới rời khỏi.

Đại Diễn đi thẳng tới một ngôi miếu cổ.

Trong miếu cố là một tiểu đạo sĩ mặc đạo bào.

Hắn lẳng lặng mà ngồi ở trên bồ đoàn, trong miệng đọc kinh văn.

Ngàn vạn thần ma, cúi đầu nghe theo.

Phía trên vương toạ có một người ngồi, không phải tiểu đại sĩ thì là ai?

Đại Diễn nhìn thấy dị tượng, trên mặt tràn ngập thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Nhị sư huynh, thần thông của ngươi đại thành.

Nghe vậy tiểu đạo sĩ liếc Đại Diễn một nói.

- Tìm ta có chuyện gì?

Đại Diễn liền kể chuyện gặp Sương Sương lại một lần.

- Loại người tà ma, người người phải tru diệt.

Tiểu đạo sĩ nói xong liền đứng lên.

- Đợi ta tới giết ả.

- Nhị sư huynh, chỉ sợ nàng là người có thân phận.

Đại Diễn cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một chút.

- Mạch của chúng ta phải sợ ai chứ?

Trên mặt tiểu đạo sữ tràn ngập kiêu căng.

Răng rắc!

Một tấm vương toạ xuất hiện ở dưới chân của tiểu đạo sĩ.

- Dẫn đường.

Tiểu đạo sĩ lạnh lùng nói.

Chỉ chốc lát sau Đại Diễn đã mang theo tiểu đạo sĩ giết tới Thanh các.

- Sương Sương, ngươi cút ra đây cho ta.

Đại Diễn quát to.

Toàn bộ Thanh các đều chấn động.

Ai cũng không ngờ Đại Diễn lại quát lớn Sương Sương trước mặt mọi người như vậy.

- Đại Diễn, sao ngươi lại nói như vậy?

- Đại Diễn, Sương Sương chính là nữ thần của lão tử, nếu ngươi dám bất kính với nàng, cho dù ta liều cái mạng này cũng phải cắt đầu của ngươi xuống.

- Đại Diễn, nếu bây giờ ngươi xin lỗi, chuyện này ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra, thế nhưng nếu ngươi không nói xin lỗi, lúc đó đừng trách ta không khách khí.

Sau một khắc từng thiên kiêu đứng dậy quát lên về phía Đại Diễn.

Đại Diễn nhìn một màn này, phía sau lưng cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Đây chính là uy lực của Tình Độc sao?

Những thiên kiêu này bởi vì gặp Sương Sương một lần đã chìm đắm đến mức độ này ròi sao?

Đại Diễn không khỏi nghĩ đến nếu không phải nhờ Diệp Hạo, đoán chừng lúc này hắn cũng là một thành viên trong đám thiên kiêu đó.

- Đại Diễn, ngươi muốn gây chuyện ở chỗ này?

Thanh Trúc đồng hành cùng mấy người hầu đi tới.

- Thanh Trúc, mười năm trước Thanh các của các ngươi dùng Huyết cổ âm mưu truyền nhiễm cho thiên kiêu trong thiên hạ, may mắn Tinh Hà công tử kịp thời ngăn lại; bây giờ Thanh các của các ngươi lại dùng chiêu cũ, lợi dụng Sương Sương khiến các đại thiên kiêu dính Tình độc.

Đại Diễn tức giận gầm thét lên.

Đại Diễn nói xong tu sĩ bốn phía cũng xôn xao.

- Tình độc?

- Tình độc là thứ đồ chơi gì?

- Ngươi còn nói, Thanh các thật sự có khả năng đã làm chuyện này. Xếp hạng thứ chín mươi ba trên Thiên Bảng, Tống Ta từ khi gặp Sương Sương cô nương một lần, cả người như bị phế đi.

- Đâu chỉ mỗi Tống Ta, chỉ cần ai gặp Sương Sương cô nương một lần, tất cả đều chìm đắm vào.

- Nói như vậy tình độc có lẽ là thật.

Tu sĩ chưa từng gặp Sương Sương có rất nhiều.

Nên bọn họ vẫn còn cực kỳ tỉnh táo.

Trên thực tế rất nhiều tu sĩ đã hoà nghi từ lâu, nhưng không có ai dám đứng ra mà thôi.

Hiện tại Đại Diễn đứng ra, bọn họ cũng không cần phải giấu diếm làm gì.

Cả khuôn mặt Thanh Trúc tràn đầy sương lạnh.

- Đại Diễn, ngươi có chứng cứ không?

- Tinh Hà công tử nói chính là chứng cứ.

Đại Diễn nói đến đây liền chỉ Diệp Hạo đang ở lầu hai nói.

- Tinh Hà công tử, ngươi nói câu công đạo.

Diệp Hạo xanh mặt.

Ngươi mẹ nó muốn kiếm cớ, tại sao lại kéo ta vào chứ?

- Tinh Hà công tử.

- Thật sự là Tinh Hà công tử?

- Đứng thứ ba trên Thiên Bảng, Tinh Hà công tử sao?

- Là Tinh Hà công tử mười năm trước đã cứu vớt vô số thiên kiêu?

- Tinh Hà công tử, ngươi nói câu công bằng đi.

Dưới đài tu sĩ nhao nhao hô hoán Diệp Hạo.

Một đôi mắt phượng cuả Thanh Trúc rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Tinh Hà công tử, Thanh các cũng hi vọng ngươi có thể nói công bằng.

Công bằng?

Thanh các có thứ đó chắc.

Thanh Trúc đây là ám chỉ Diệp Hạo không nên nói bậy.

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Diệp Hạo cười híp mắt nhìn Thanh Trúc nói.

Sắc mặt Thanh Trúc thay đổi nói.

- Tinh Hà công tử, ngươi không nên hiểu lầm, Thanh Trúc tuyệt đối không có ý này.

- Thật ra việc này không cần ta phải nói, trong lòng mọi người hẳn đã có suy đoán từ lâu.

Diệp Hạo nói xong liền chỉ vào đám thiên kiêu phẫn hận bên dưới nói.

- Ngươi xem bọn hắn đều thành bộ dáng gì? Khôi lỗi hả?

- Tinh Hà công tử, mong ngươi nói năng cẩn thận.

Thanh Liễu trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận