Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3048: Sương Sương Thân Phận.

Ầm!

Bàn tay do thần thông của Đế Cương ngưng tj ra bị Thông Thiên chỉ đánh nát,

Đế Cương phun ra một ngụm máu tươi.

Toàn bộ đám người đều chấn động.

Đế Cương nhanh như vậy đã thua rồi sao?

Đã nói long tranh hổ đấu cơ mà?

Bây giờ xem ra Đế Cương ở trước mặt Diêp Hạo hoàn toàn không hề đáng chú ý.

Trong mắt Thanh Trúc tràn đầy lo lắng.

- Công tử.

Đế Cương nhìn Thanh Trúc một cái, ra hiệu nàng không cần phải lo lắng.

- Tinh Hà, không ngờ ngươi thuộc Lục Đạo chúa tể nhất mạch.

Đế Cương nói xong hít vào một hơi thật dài.

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến nói.

- Đế Cương, ngươi tu luyện nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đều tu trên thân chó hả?

- Tranh đấu miệng lưỡi, ngươi thấy cần thiết sao?

Đế Cương lạnh lùng nói.

- Vậy ngươi lấy thực lực ra để trấn áp ta đi.

Diệp Hạo nhún vai.

- Vậy ta sẽ cho ngươi toại nguyện.

Đế Cương nói xong, khí thế trên người hắn ầm vang nổ tung.

Sơn hà chập chờn, càn khôn run rẩy.

Lúc này Đế Cương giống như quân vương đi ra từ thời thái cổ.

Bá đạo vô hạn.

Diệp Hạo biết Đế Cương vận dụng bí thuật.

Bởi vì bình thường đến cảnh giới này không thể nào có khí thế mạnh mẽ như vậy.

Bí thuật?

Ai mà không có chứ?

Đệ nhị trọng thiên!

Khi Diệp Hạo vận dụng đệ nhị trọng thiên, khí thế của hắn cũng không ngừng vọt lên.

Gấp đôi!

Gấp hai!

Khi Diệp Hạo tăng lên đến mức này, khí thế của hắn và Đế Cương không còn chênh lệch.

- Vương giả chi kiếm.

Pháp lực toà thân Đế Cương hoá thành một chuôi thần kiếm huỷ diệt thiên địa.

Chuôi thần kiếm này tràn ngập khí tức vương giả vô cùng vô tận.

Trấn áp tất cả.

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn chuôi chiến kiếm này, hắn vận dụng Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý.

Lập tức trong vòng ba ngàn dặm liền hoá thành lĩnh vực của hắn.

- Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý thì đã thế nào chứ? Một kiếm của ta có thể phá được.

Đế Cương hét lớn.

Theo tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, thần kiếm điên cuồng đâm tới Diệp Hạo.

Chỉ là tốc độ đâm tới lại chậm dần.

Tử khí kịch liệt thiêu đốt, không ngừng mà ngăn cản thần kiếm.

Cây kim so với cọng râu!

Ước chường qua vài hơi thở, Diệp Hạo phát hiện tử khí tựa hồ không thể ngăn cản được chuôi thần kiếm này.

Hắn nhận ra công pháp Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý vẫn không thể đánh lại thần thông vô song của Đế Cương.

- Tinh Hà, bây giờ ngươi còn lời gì muốn nói.

Đế Cương cười to nói.

Diệp Hạo liếc Đế Cương một cái nói.

- Ngu xuẩn.

Mặt Đế Cương lập tức xanh lét.

Xin nhờ!

Tất cả mọi người trên Thiên Bảng đều có mặt mũi đấy.

Trong trường hợp này mà ngươi goi ta ngu xuẩn thích hợp sao?

Cùng lúc đó khí tức trên người Diệp Hạo đã xảy ra thay đổi.

Hắn hoá thành một lỗ đen.

Ngân Hà Thông Phệ chi thuật!

Khi chuôi thần kiếm tiến vào lỗ đen liền biết mất vô tung, vả lại lực lượng thôn phệ đáng sợ của lỗ đen cũng bao lấy toàn thân Đế Cương.

Thân thể của Đế Cương mất khống chế dần chuyển tới phía Diệp Hạo.

- Dừng lại cho ta.

Đế Cương hét lớn.

Thánh huyết trong cơ thể hắn nhanh chóng thiêu đốt.

Pháp lực nóng bỏng hoá thành một tấm màn ngăn cản hắn tiến tới lỗ đen.

Thế nhưng lực lượng thôn phệ của lỗ đen quá đáng sợ.

Hắn vẫn bị chuyển dần về phía lỗ đen.

- Tinh Hà, đây là do ngươi bức ta.

Mắt thấy khoảng cách của hắn tới lỗ đen ngày càng gần, trên đỉnh đầu Đế Cương nhanh chóng xuất hiện một phù văn cổ xưa.

Ngay khi phù văn xuất hiện, Diệp Hạo lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Không cần suy nghĩ Diệp Hạo vận dụng Vượt Cực Hạn mà Thời Gian chi chủ truyền thụ cho hắn.

Nhờ vậy giúp thực lực của hắn tăng lên nhanh như bão táp.

Cũng đúng lúc này từ phù văn tản ra chấn động như tuyên cổ, mang theo năng lượng huỷ diệt thiên địa vọt tới lỗ đen.

Khi nó vọt tới ranh giới lỗ đen hai bên bắt đầu va chạm, lỗ đen không ngừng cắn nuốt năng lượng ẩn chứa bên trong cổ phù kia, mà cổ phù không ngừng làm tiêu hao năng lượng của lỗ đen.

Hai người đều tiêu hao đúng nghĩa.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cổ phù kia đã bị lỗ đen cắn nuốt sạch sẽ.

Phốc!

Đế Cương lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, hắn không cam lòng nhìn Diệp Hạo.

- Sao ngươi lại có thể mạnh như vậy?

- Cổ phù này là sở học mà ngươi luyện cả đời?

Diệp Hạo nói xong liền khôi phục bản tôn, hắn chậm rãi đi về phía Đế Cương.

- Không thể không nói đây là môn thần thông khó có được, nhưng ngươi cũng có mưu lợi.

- Bại chính là bại, ngươi cần gì phải nhục nhã ta?

Đế Cương lạnh lùng nói.

- Đế Cương, ngươi không cảm thấy ngươi rất đáng thương sao?

Diệp Hạo nhìn Đế Cương một hồi chậm rãi nói.

- Ngươi có ý gì?

Đế Cương nhìn Diệp Hạo nói.

- Đường đường là người đứng thứ hai Thiên Bảng mà lại trở thành con chó cho người khác, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ đáng thương sao?

Có thể nói lời nói của Diệp Hạo không khiến người khác không chết không thôi, lập tức chấn động toàn trường.

- Tinh Hà, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?

Đế Cương nhịn không được biến sắc nói.

- Sương Sương, không biết ta nói đúng không?

Lúc này ánh mắt Diệp Hạo xuyên qua tầng tầng ngăn cản rơi vào trên ngừoi một nữ tử bên trong không gian hư vô.

Nghe vậy nữ tử che mặt đi ra khỏi không gian hư vô.

- Bắt ta đi ra cũng không có ích lợi gì với ngươi.

Sương Sương vui cười nói.

- Không có chỗ tốt? Ta tới Thanh các ngoại trừ muốn khiêu chiến Đế Cương ra còn muốn khiêu chiến cả với ngươi đấy.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Sương Sương nói.

- Không biết ta nên gọi ngươi như thế nào đây? Sương Sương hay là Nữ Đế?

Toàn trường vì đó xôn xao!

Đại Diễn càng hãi hùng khiếp vía.

Cũng đúng lúc này hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Diệp Hạo lại không cho hắn trả thù.

Trả thù cái cọng lông ấy?

Sương Sương chính là Nữ Đế đứng thứ nhất trên Thiên Bảng đấy.

Đứng nhất Thiên Bảng.

Không những thế còn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, đồng thời cũng là nữ tử thần bí mất.

Sương Sương yên lặng một hồi, có chút tiếc nuối nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi không nên nói ra thân phận của ta.

- Nói ra thì đã thế nào?

- Nói ra, vậy ngươi sẽ phải chết,

Sương Sương nhìn Diệp Hạo gằn từng chữ nói.

Diệp Hạo ha hả cười nói.

- Ngươi cũng phải có bản lãnh này đã.

- Ngươi cho rằng ngươi đánh bại được Đế Cương là có thể luận bàn được với ta?

Sương Sương có chút thương hại nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được ta cường đại cỡ nào đâu.

- Ngươi có phải quá tự đại rồi không?

Diệp Hạo lắc đầu.

Oanh!

Khí thế bài sơn hải đảo từ trên thân thể Sương Sương nở rộ ra.

Cuồn cuộn như ngân hà, khủng bố như thái sơn.

Lúc này Sương Sương giống như nữ đế từ thời thượng cổ.

Quân lâm thiên hạ.

Lúc này khí thế trên người nàng còn mạnh hơi Đế Cương rất rất nhiều lần.

Hai bên căn bản không phải cùng một cấp bậc.

- Làm sao có thể?

- Lúc này Nữ Đế đã tới gần Cấm Kỵ cực hạn.

- Phải biết lúc này tu vi của Nữ Đế cũng chỉ mới là Thần Hoàng cảnh tầng thứ mười mà thôi.

- Chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn. Ban đầu ta cho rằng giữa người đứng đầu và người đứng thứ hai chỉ chênh lệch một chút, bây giờ ta mới phát hiện ra mình có lẽ đã sai rồi.

- Không biết Tinh Hà có thể ứng phó được không?

- Tinh Hà có thể sống sót được hay không cũng là vấn đề.

Khi mọi người ở đây thảo luận, Sương Sương nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Bây giờ ngươi đã tuyệt vọng chưa?

- Tuyệt vọng?

Khiến ai cũng không ngờ rằng Diệp Hạo lại khẽ mỉm cười nói.

- Ta còn cho rằng Nữ Đế xếp hạng thứ nhất có thể mang cho ta không ít ngạc nhiên, không ngờ cũng chỉ như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận