Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3059: Thiên Dục Thành.

Mị hoặc của nữ tử này phát ra từ trong xương cốt.

Không làm ra vẻ, tự nhiên mà thành.

Nhưng chính bởi vì như vậy mới càng có thể hấp dẫn lòng của nam nhân.

Nhưng Diệp Hạo là hạng người gì?

Làm sao có thể dễ dàng đã bị hấp dẫn như vậy chứ?

Trong nháy mắt ánh mắt hắn liền khôi phục lại bình thường.

- Tô trưởng lão, chúng ta vẫn nên nói chuyện làm ăn đi.

Nghe vậy ánh mắt Tô Nhuế nhìn Diệp Hạo cũng thay đổi.

- Ngươi không đơn giản.

- Tính xem bao nhiêu tiền.

Nhìn thấy Diệp Hạo căn bản không thích nói chuyện khác với mình, Tô Nhuế cũng thu lại tâm tình mà nhìn về danh sách

Nàng thầm tính toán một hồi.

- Những tài nguyên trên danh sách này chúng ta có thể cung cấp tám phần, nhưng ta muốn biết ngươi mua sắm nhiều tài nguyên như thế để làm gì?

- Đây là chuyện của ta.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Xét thấy khoản tài nguyên này quá mức quan trọng, bởi vậy cần thanh toán trước ba phần tiền đặt cọc.

Tô Nhuế nhìn Diệp Hạo nói.

- Có thể.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Diệp Hạo tin Thuận Thông thương hội muốn gom một đống tài nguyên trong danh sách cũng phải hap phí một vài thủ đoạn, con đường tắt nào đó.

- Tiền đặt cọc là một trăm vạn Hoàng thạch.

Khi nói câu này, con mắt Tô Nhuế nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo.

Nàng muốn thông qua một chút thái độ của Diệp Hạo để suy đoán về gia thế của hắn.

- Cho ngươi.

Khiến Tô Nhuế không ngờ rằng Diệp Hạo không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức đua cho nàng một túi càn khôn.

Thần niệm của Tô Nhuế quét qua một lần, nàng không khỏi chấn động.

Một trăm vạn Hoàng thạch không phải thế lực nào cũng có thể lấy ra được.

Huống chi đây chỉ mới là ba thành.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Tô Nhuế nhìn Diệp Hạo nói.

Thiên kiêu toàn bộ Ngũ Hành vực này không ai mà Tô Nhuế không biết.

Mà người có thể mắt không chớp tim không đập một lần đã lấy ra nhiều tài nguyên như vậy căn bản cũng không có mấy người.

- Làm sao? Ta mua đồ ở Thuận Thông thương hội các ngươi còn cần phải nói cho các ngươi biết lại lịch của mình sao?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ngươi hiểu lầm, ta chỉ tò mò.

Tô Nhuế lập tức thu lại thần sắc nghiêm mặt nói.

Thông qua lần thăm dò vừa rồi, Tô Nhuế nhận ra Diệp Hạo không hề đơn giản, mà bây giờ thông qua tài lực nàng cũng đã khẳng định, bởi vậy trước khi chưa thăm dò ra lai lịch của Diệp Hạo, nàng làm sao có thể đắc tội được?

- Ngươi biết chỗ nào có thể kiếm được tiền nhanh nhất không?

Diệp Hạo nhìn Tô Nhuế một hồi mở miệng nói.

- Kiếm tiền nhanh nhất?

Tô Nhuế giật mình.

Chẳng lẽ vị này không đủ tiền?

- Thiên Dục thành.

Cho dù trong lòng Tô Nhuế nghi hoặc, nhưng nàng vẫn nói.

- Thiên Dục thành? Làm gì?

- Ngươi không biết Thiên Dục thành?

Tô Nhuế kinh ngạc nói.

Đáng lý ra toàn bộ tu sĩ Ngũ Hành vực này đều phải biết mới đúng.

- Bên trong Thiên Dục thành có một trăm lẻ tám sòng bạc.

- Sòng bạc? Nghe được hai chữ sòng bạc, ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Có người ở trong Thiên Dục thành kiếm được một lượng tiền tài kếch xù, đương nhiên lại càng có nhiều người phải tán gia bại sản tại đây.

Tô Nhuế cảnh cáo nói.

- Đứng sau lưng Thiên Dục thành là ai?

Diệp Hạo nhìn Tô Nhuế nói.

- Đứng sau lưng một trăm lẻ tám sòng bạc là các thế lực tam cấp, nhưng phía sau ba sòng bạc Bạch Dương, Thiên Hạt, Tử Sư Tử là thế lực tứ cấp.

Tô Nhuế giải thích nói.

- Chỉ là hằng năm một trăm lẻ tám sòng bạc này đều sẽ trích ra ba mươi phần trăm lợi nhuận nộp lên thành chủ Thiên Dục thành.

Sắc mặt Diệp Hạo lập tức trở nên ngưng trọng lên.

- Nghe đồn thành chủ Thiên Dục thành có tu vi Kim Thế cảnh.

Nghe đến đây Diệp Hạo liền hiểu vì sao nhiều thế lực như vậy lại cam tâm tình nguyện nộp ba mươi phần trăm lợi nhuận lên.

Phải biết một cường giả Kim Thế cảnh có uy hiếp quá lớn.

Ai dám bất kính?

- Lấy năng lực của thương hội các ngươi chẳng lẽ còn chưa tra ra lai lịch của đối phương?

Ngay sau đó Diệp Hạo để ý đến một vấn đề.

- Đáng lý ra tin tức này ngươi phải dùng tiền để mua, nhưng chúng ta có thể miễn phí cho ngươi tin tức này.

Tô Nhuế vừa cười vừa nói.

- Thành chủ Thiên Dục thành là một vượn già.

- Vượn già?

- Đúng vậy, vượn già.

Tô Nhuế nói khẽ.

- Đầu này vượn già này là sinh linh từ thời kỳ khai sinh, tu vi nó nhiều năm trước đã đặt chân đến Kim Thế cảnh rồi.

- Ngươi đừng nói với ta đầu vượt già đó bây giờ là Kim Thế cảnh đỉnh phong đấy.

Diệp Hạo biến sắc nói.

Kim Thế cảnh sơ kỳ cùng Kim Thế cảnh đỉnh phong cũng có khác biệt.

- Hiện giờ đầu vượn già có tu vi gì, không ai biết.

Tô Nhuế lắc đầu nói.

- Nhưng ta nghe nói đầu vượt già này cũn không còn sống bao lâu nữa.

- Nó bị trọng thương?

- Những năm này nó vẫn luôn kéo dài hơn tàn.

- Không có thế lực nào có ý đồ với nó?

- Có nhiều lắm, nhưng trước khi đầu vượn già này tắt thở, ai cũng không dám đánh chủ ý tới Thiên Dục thành.

Lúc này vượn già mới là đáng sợ nhất.

Bởi vì nó sẽ liều lĩnh xuất thủ.

Dù sao cũng phải chết.

Còn quan tâm cái gì chứ?

- Ngươi đưa cho ta tư liệu về một trăm lẻ tám sòng bạc này đi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ngươi không phải đi cược đấy chứ?

- Ta tin tưởng vận khí của ta.

- Đánh cược nhỏ thì được, đánh cược lớn phải cẩn thận.

- Yên tâm đi.

Sau khi lấy được tư liệu, Diệp Hạo yên lặng nhìn lại.

Diệp Hạo muốn biết bối cảnh của một trăm lẻ tám sóng bạc này.

Không phải do hắn e ngại.

Mà hắn muốn biết trong một trăm lẻ tám sòng bạc này, nhà ai điên loạn nhất.

Xuất thủ cũng phải chọn nơi phù hợp.

Quả thật mở sòng bạc không có mấy nơi là tốt tính, thế nhưng bại hoại cũng chia cấp độ.

Đợi đến khi xem xong, Diệp Hạo lại quay qua nhìn Tô Nhuế nói.

- Những tài nguyên ta cần phải mất bao lâu ngươi mới gom được?

- Một tháng.

- Một tháng sau ta lại đến.

Diệp Hạo quẳng xuống một câu liền xoay người rời đi.

- Chờ đã,

Tô Nhuế lập tức hô.

- Còn có chuyện gì?

- Ta còn chưa biết tên của ngươi.

- Ta họ Diệp.

- Diệp?

Ánh mắt Tô Nhuế lộ ra vẻ trầm tư.

Trên Thiên Bảng Ngũ Hành vực, Nhân tộc có họ Diệp sao?

Diệp Hạo vừa đi ra khỏi Thuận Thông thương hội lập tức thấy đám nữ nhân Tống Ngọc Nhi, Giang Tiểu Kiều chuẩn bị xuất phát.

- Các ngươi đây là...?

Diệp Hạo nghi hoặc hỏi.

- Chúng ta chọn một nhiệm vụ, hộ tống Dương công tử đến Thiên Dục thành.

Giang Tiểu Kiều chạy đến trước mặt Diệp Hạo mừng rỡ nói.

Giang Tiểu Kiều cũng không biết vì sao bản thân lại có hảo cảm với Diệp Hạo.

- Dương công tử?

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía nơi xa.

Một thanh niên sắc mặt tái nhợt đang nói chuyện cùng với Tống Ngọc, con mắt hắn thỉnh thoảng ngắm nhìn trên thân thể Tống Ngọc Nhi.

- Vị này không đơn giản.

Diệp Hạo ẩn ý cảnh cáo nói.

- Tu vi của hắn còn không cao bằng ta đâu.

Giang Tiểu Kiều kinh ngạc nói.

- Có gì không đơn giản?

Thế hệ tuổi trẻ Thiên Bảng có chí hướng cơ hồ đều tăng tu vi tới Nửa Bước Cấm kỵ, thanh niên kia cùng lắm cũng chỉ là Thần Hoàng cảnh tầng thứ mười hai mà thôi.

Chẳng lẽ còn có thể đánh bại được Giang Tiểu Kiều hay sao?

- Mười một người các ngươi, bao gồm cả sư tỷ của ngươi, dù liên thủ cũng không đủ nhét kẻ răng của người ta.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sắc mặt Giang Tiểu Kiều lập tức thay đổi.

- Diệp công tử, ngươi đừng làm ta sợ.

- Nhiệm vụ này đừng nhận thì hơn, ta sợ các ngươi sẽ mất mạng đấy.

- Ta sẽ nói chuyện với sư tỷ ta thử.

Giang Tiểu Kiều nói xong liền chạy tới chỗ Tống Ngọc Nhi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận