Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3061: Hộ Thân Thủ Trạc Hiển Uy.

Dương Tử Tinh không khỏi nhìn về phía Giang Tiểu Kiều.

Bàn về tướng mạo Giang Tiểu Kiều còn hơn Tống Ngọc Nhi một bậc.

Hắn cười híp mắt đi tới bên người Giang Tiểu Kiều, nâng cằm nàng lên trêu tức nói.

- Ngươi không cho ta gần sư tỷ ngươi, vậy ta cũng chỉ có thể động vào ngươi.

Sau khi Dương Tử Tinh nói xong, đột nhiên lông tơ toàn thân hắn dựng đứng lên.

Cái cảm giác nguy hiểm đến cực hạn này là sao?

Dương Tử Tinh như thiểm điện lui lại về sau.

Nhưng đoản đao trong ống tay áo của Giang Tiểu Kiều đã đâm xuyên qua cánh tay của hắn.

Cái gì?

Thấy một màn như vậy đám người Tống Ngọc Nhi đều chấn động.

Tạo sao Giang Tiểu Kiều có thể bình an vô sự?

Sau khi thối lui về phía sau, Dương Tử Tinh cũng hiếu kỳ chuyện này.

- Vì sao ngươi lại không có chuyện gì?

Giang Tiểu Kiều lắc lư cổ tay trắng trẻo.

- Ta có vòng tay hộ thân.

Trước đó Giang Tiểu Kiều đã nghi ngờ Diệp Hạo đưa cho nàng vòng tay bảo hộ, đây cũng chính là lý do vì sao nàng không muốn tháo ra.

Không ngờ nàng thật sự phải dùng đến nó.

- Ngươi có vòng tay hộ thân thì đã thế nào?

Dương Tử Tinh cười lạnh nói.

- Ta không tin vòng tay hộ thân của ngươi có thể ngăn được một đòn của cường giả Siêu Thoát cảnh.

Dương Tử Tinh nói đến đây, một thân ảnh tràn ngập khói đen đi ra khỏi thức hải hắn.

Ma diễm quay cuồng.

Khủng bố như vậy.

Trong lòng Tống Ngọc Nhi tràn đầy tuyệt vọng.

Từ khí tức của bóng người có thể đoán ra đối phương là Siêu Thoát cảnh,

Về phần đối phương là Quá Khứ cảnh, hay Tương Lai cảnh đều không quan trọng.

Bởi vì chỉ cần đối phương là Siêu Thoát cảnh, các nàng bên này đều đánh không lại.

Ma ảnh kia liếc Giang Tiểu Kiều một cái nói.

- Chỉ là một kiện pháp bảo Cấm Kỵ, làm sao có thể đỡ được một đòn của lão phu?

Nói đến đây hắn lại nhìn về phía Dương Tử Tinh.

- Tiểu tử ngươi biểu hiện rất tốt, đợi chút nữa ngươi có thể chọn hai người.

- Tạ sư tôn.

Dương Tử Tinh vui mừng nói.

Oanh!

Cũng đúng lúc này ma ảnh kia xuất thủ.

Hắn dùng một tay đánh tới Giang Tiểu Kiều.

Ánh mắt đám người Tống Ngọc Nhi đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Các nàng không nghĩ vòng tay hộ thân của Giang Tiểu Kiều có thể ngăn được một đòn của cường giả Siêu Thoát cảnh.

Giang Tiểu Kiều cũng không cảm thấy nó có thể cản lại được.

Khi bàn tay kia sắp rơi vào trên người nàng, lập tức trước mắt nàng xuất hiện một thân ảnh phong thần như ngọc.

Đối phương như mộng như ảo.

Nhìn không rõ ràng.

Thế nhưng ngay trong nháy mắt hắn xuất hiện, bàn tay của ma ảnh kia lập tức bị bể nát.

Cũng đúng lúc này ma ảnh kia bị ánh nhìn soi mói của vị kia mà hoá thành tro tàn.

Không còn gì để lại.

Dương Tử Tinh có chút choáng váng.

- Ngươi... Ngươi... ?

Sư tôn của hắn chính là cường giả Quá Khứ cảnh sơ kỳ đấy.

Nhưng vì sao ngay cả một ánh mắt của đối phương cũng ngăn không được?

- Tiểu cô nương, dựa vào vật liệu

xét thấy cái này hộ thân thủ trạc vật liệu, ta ra một lần này tay liền lại gần cực hạn.

Lúc này đạo kia thân ảnh nhìn về phía Giang Tiểu Kiều nói.

- Tiền bối, vật liệu làm ra vòng tay hộ thân này không phải Cấm Kỵ cấp sao/

Giang Tiểu Kiều cả gan hỏi.

Chuyện này đã làm phá vỡ thế giới quan của nàng.

- Vòng tay này bên ngoài lấy Thanh Kim làm lớp vỏ để che dấu vật liệu Siêu Thoát cấp ở bên trong.

Thân ảnh kia lạnh nhạt nói,

- Được rồi, thừa dịp còn chưa tiêu tán, ta giúp ngươi giải quyết hết tất cả phiền phức.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Mấy ngàn con kim cương vẹt liền nổ tung, ngay cả Dương Tử Tinh cũng không ngoại lệ.

Nhìn thân hình ngày càng mỏng manh, Giang Tiểu Kiều hỏi vội.

- Tiền bối, ta còn không biết tên của ngươi.

Thân ảnh kia không nói một lời mà theo gió tan mất.

Cũng đúng lúc này vòng tay bảo hộ trên cổ tay Giang Tiểu Kiều cũng vỡ nát.

Tiểu Kiều biết đây là bởi vì năng lượng ẩn chứa bên trong vòng tay đã tiêu hao hết.

Trong lòng nàng cực kỳ không muốn.

Nàng ngồi xổm xuống nhặt lên từng mảnh vụn.

Đợi đến khi Giang Tiểu Kiều nhặt hết tất cả các mảnh vụn, Tống Ngọc Nhi mở miệng nói.

- Tiểu Kiều, bây giờ chúng ta không thể động đậy, ngươi mau quét dọn chiến trường, sau đó chúng ta rời khỏi nơi này.

Ngàn con kim cương vẹt.

Trước khi vẫn lạc không gian pháp bảo của bọn chúng vẫn chưa bị phá huỷ.

Tống Ngọc Nhi có lẽ chướng mắt lượng cất giữ của một con kim cương vẹt, nhưng không thể cản được lượng cất giữa của một ngàn con.

Lúc này Giang Tiểu Kiều mới tỉnh cơn mơ.

Bây giờ không phải lúc bi thương, nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Quét dọn chiến trường xong Giang Tiểu Kiều mới tới hỏi Tống Ngọc Nhi.

- Tống sư tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Xuyên qua rừng tùng này sẽ đến Thiên Dục thành, chúng ta đi Thiên Dục thành.

Tống Ngọc Nhi nghĩ một lát nói.

- Chúng ta đến Thiên Dục thành trong trạng thái này?

Giang Tiểu Kiều vẻ mặt lo âu nói.

- Thiên Dục thành an toàn hơn so với bất kỳ toà thành trì nào, chỉ cần chúng ta không làm trái quy tắc của Thiên Dục thành thì sẽ không sao đâu.

Tống Ngọc Nhi nghiêm túc nói.

- Vả lại Thiên Dục thành có lẽ sẽ có đệ tử Thiên Dục thành.

- Được.

Giang Tiểu Kiều cũng cảm thấy Tống Ngọc Nhi nói có lý.

Lái vân chu đến gần Thiên Dục thành, Giang Tiểu Kiều liền gửi tín hiệu cầu cứu cho tông môn.

Không qua bao lâu một nữ tử trung niên tóc tai bù xù vội vả chạy tới.

- Lưu Tĩnh sư thúc?

Khi nhìn thấy nữ tử trung niên này, Tống Ngọc Nhi hoảng sợ nói.

Trong tông môn, Lưu Tĩnh đang ở trạng thái mất tích.

Không ngờ Lưu Tĩnh lại đang ở Thiên Dục thành.

- Ngọc nhi.

Nhìn thấy Tống Ngọc Nhi Lưu Tĩnh cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó nàng đã nghĩ đến chuyện chính.

- Ngọc nhi, năm đó sư thúc đối với ngươi như thế nào?

- Rất tốt.

Tống Ngọc Nhi nói khẽ.

- Trên người ngươi có bao nhiêu Hoàng thạch?

- Bốn vạn.

- Cho ta mượn.

- Sư thúc, ngươi không phải mang đi đánh cược đấy chứ?

Tống Ngọc Nhi tựa hồ nghĩ tới một khả năng.

- Ngươi có cho ta mượn hay không?

Lưu Tĩnh hơi không kiên nhẫn nói.

- Sư thúc, mười lần đánh cược chín lần thua, ngươi nên hiểu rõ đạo lý này.

Tống Ngọc Nhi cười khổ nói.

- Cái rắm? Các ngươi có biết nửa tháng này có một vị cao thủ đến Thiên Dục thành hay không?

Khi nói câu này ánh mắt của Lưu Tĩnh cũng đều đang toả sáng.

- Cao thủ?

Tống Ngọc Nhi nghi hoặc hỏi.

- Đúng vậy, cao thủ!

Lưu Tĩnh gật đầu nói.

- Nửa tháng này đối phương quét sạch chí ít cũng phải tám trăm ngàn vạn.

- Tám trăm ngàn vạn? Nhiều như vậy?

Giang Tiểu Kiều không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Cho dù vị vị cao thủ làm tương đối bí mật, nhưng mỗi ngày sòng bạc đều tiến hành kiểm kê, bọn họ so sánh với số liệu cùng thời kỳ thì phát hiện trong nửa tháng này mỗi ngày đều hao tổn hơn sáu trăm vạn.

- Mỗi ngày đều hao tổn như vậy, sòng bạc nhất định sẽ tập trung giám sát.

Giang Tiểu Kiều nghĩ một hồi nói.

- Bây giờ bọn họ đã khoá chặt vào một thanh niên.

Lưu Tĩnh trầm giọng nói.

- Hiện tại thanh hiên kia vẫn còn đang ở sòng bạc Thiên Hạt.

Nói đến đây trên mặt Lưu Tĩnh lộ ra vẻ ảo não.

- Ta theo tiểu tử kia sáu ván, một ngàn Hoàng thạch của ta gắng gượng đã kiếm được sáu vạn bốn Hoàng thạch. Nhưng ai có thể ngờ tới ván thứ bảy thanh niên kia thua, kết quả toàn bộ tiền ta kiếm lời đều phả bù lỗ.

- Vậy ngươi còn chơi?

Tống Ngọc Nhi không khỏi nói.

- Chỉ cần ta không có lòng tham, nhất định sẽ kiếm lời.

Lưu Tĩnh nói xong liền đưa tay về phía Tống Ngọc Nhi.

- Mau đưa Hoàng thạch của ngươi cho ta.

- Sư thúc....

Tống Ngọc Nhi vừa nói đến đây đã bị Lưu Tĩnh cắt đứt.

- Ngọc nhi, hôm nay nếu ngươi không cho ta Hoàng thạch, từ nay về sau chúng ta cắt đứt quan hệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận