Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3062: Ta Muốn Một Trăm Ức.

Lưu Tĩnh cũng đã nó như vậy, Tống Ngọc Nhi biết khuyên nữa cũng vô ích.

Dân cờ bạc không thua hết tiền chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Tống Ngọc Nhi đưa cho Lưu Tinh bốn vạn Hoàng thạch xong, Lưu Tinh liền vộ vàng rời khỏi.

- Mau đuổi theo đi.

Tống Ngọc Nhi nói gấp.

...

Diệp Hạo biết dù hắn thay đổi tướng mạo, dù có chiến khôi Tương Lai cảnh đỉnh phong che dấu.

Chỉ cần hắn tiếp tục chơi ở nơi này chắc chắn sẽ bị chú ý.

Mà dần dần thần niệm tập trung vô hắn cũng ngày càng nhiều.

Nếu đã như vậy thì cũng không cần giấu diếm làm gì.

Chỉ trong ngắn ngủi nửa canh giờ, Diệp Hạo đã thắng hơn mười ngàn vạn Hoàng thạch.

Dân cờ bạc xung quanh cũng đã đánh hơi được gì đó, bởi vậy chỉ cần hắn chọn cái gì, bọn họ cũng theo.

Điều này khiến trong lòng Diệp Hạo khó chịu.

Lão tử tốn sức thôi diễn kết quả, dựa vào các gì mà các ngươi không không ngồi hưởng thụ chứ?

Bởi vậy Diệp Hạo thỉnh thoảng xuất hiện sai lầm, khiến cho đám dân cờ bạc này cũng tổn thất rất thảm.

- Lần này thua.

- Tiếp theo sẽ thắng.

- Không thể chắc được, vừa rồi cũng đã liên thục thua hai ván đấy.

- Thật ra chỉ cần không tham lam, hắn đặt bao nhiêu, ngươi cứ dựa theo tỉ lệ đó mà đặt, như vậy tuyệt đối sẽ không thua, không thấy vị này từ hơn một trăm vạn giờ kiếm được hơn ngàn vạn rồi sao?

- Nói cũng đúng.

Khi một vài dân cờ bạc đã hiểu được nguyên lý, một trung niên người mặc hoa bào đi tới bên người Diệp Hạo.

- Công tử, hôm nay ngươi thu hoạch không ít nhỉ, không bằng dừng tại đây?

Trên mặt trung niên kia mang theo nụ cười ấm áp nói.

- Sao vậy? Sòng bạc Thiên Hạt các ngươi mở cửa làm ăn còn có đạo lý đuổi khách nữa sao?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Nếu ngươi đã khăng khăng muốn đánh cược, vậy không bằng đi tới phòng khách quý ở trên lầu.

Trung niên kia sầm mặt lại nói.

- Làm sao? Sợ?

Khoé miệng Diệp Hạo hiện ra một nụ cười lạnh.

- Sợ? Sòng bạc Thiên Hạc ta mà phải sợ?

Trung niên kia nói xong, trong tay hắn xuất hiện một chung đặt cược.

Khi xúc xắc trong chung đặt cược lay động, con mắt Diệp Hạo gắt gạo nhìn về phía chung đặt cược.

- Hư Vô Tụ Diệt Trận.

- Có thể hiểu được trận pháp này, ai mà không phải người chia bài đứng đầu chứ.

- Hư Vô Tụ Diệt Trận được xưng có vô cùng vô tận biến hoá.

- Như vậy thì làm sao thôi diễn đây?

Bởi vậy đối với những trận pháp không tinh thông, tuyệt đối không nên đặt cược.

Mà đây cũng chính là nguyên nhân mà Diệp Hạo đến sòng bạc này.

- Còn dám đánh cược không?

Trung niên kia hài hước nhìn Diệp Hạo nói.

- Tỷ lệ đặt cược của Hư Vô Tụ Diệt Trận thế nào?

Khiến trung niên kia không ngờ rằng Diệp Hạo lại hỏi câu này.

Trung niên kia mở chung đặt cược ra, bên trong chung cược có càn khôn, có thể thấy rõ ràng ba ngàn cái hang lõm, bên trong mỗi hang lõm đều được đánh số rõ ràng.

Hắn đặt xúc xắc vào ô bất kỳ rồi nhìn Diệp Hạo nói.

- Chút nữa khi ta lắc chung cược này, xúc xắc sẽ ngẫu nhiên tiến vào một hang lõm, dựa theo xác suất tỉ lệ sẽ là một phần ba ngàn, đương nhiên tỉ lệ đặt cược của sòng bạc không thể nào cho ngươi ba ngàn lần được.

Nếu thật sự ba ngàn lần, vậy sòng bạc chơi bằng cái gì?

- Gấp bao nhiêu lần?

- Gấp trăm lần.

Diệp Hạo vuốt càm nói.

- Bắt đầu đi.

Trung niên kia kinh ngạc nhìn Diệp Hạo một cái.

Chẳng lẽ tiểu tử này có thể suy diễn ra?

Nói đùa cái gì?

Trận pháp này cho dù là bọn họ cũng không giải ra được.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, trung niên kia vẫn bắt đầu lắc chung.

Mà ở lúc này một đoàn người Lưu Tĩnh cũng vội vả chạy tới nơi này.

- Là hắn?

Giang Tiểu Kiều trừng lớn hai mắt nói.

- Tại sao lại là hắn chứ?

Tống Ngọc Nhi giật mình.

- Không ngờ cao thủ mà Lưu sư thúc nói chính là Diệp công tử.

- Diệp công tử bây giờ đang... thôi diễn Hư Vô Tụ Diệt Trận?

- Hư Vô Tụ Diệt Trận được xưng lắc một lần sẽ tạo ra vô tận biến hoá, lắc đến lần thứ ba sẽ không có ai có thể nhìn ra được quy luật.

- Diệp công tử có phải quá mạo hiểu rồi không?

Lưu Tĩnh nghe được đệ tử Thượng Thanh cung thảo luận không khỏi ngây ngẩn cả người.

- Các ngươi nhận biết vị cao thủ này?

- Nếu không phải nhờ Diệp công tử, có lẽ bây giờ chúng ta đã trở thành tù nhân rồi.

Giang Tiểu Kiều nhẹ nhàng nói.

- Nói một chút.

Lưu Tĩnh cảm thấy hứng thú hỏi.

Giang Tiểu Kiều liền kể mọi chuyện từ lúc gặp Diệp Hạo lại một lần.

Lưu Tĩnh nghiêm túc nói.

- Hộ thân trong vòng tay xuất hiện chỉ dùng một ánh mắt đã đánh chết được Quá Khứ cảnh sơ kỳ?

- Đúng vậy.

- Vị kia chí ít cũng là Tương Lai cảnh sơ kỳ.

- Tương lai cảnh sơ kỳ?

Giang Tiểu Kiều hoảng sợ nói.

- Hắn ta không hề đơn giản, tùy tiện liền đưa cho ngươi lễ vật trân quý như vậy?

Lưu Tĩnh lẩm bẩm nói.

- Ta thấy xếp hạng của hắn ở trên Thiên Bảng cũng không hề thấp đâu.

Lưu Tĩnh nói đến đây, trung niên kia cũng đặt chung cược xuống.

- Bây giờ ngươi có thể đặt tiền cược.

Ánh mắt toàn trường đều rơi vào trên người Diệp Hạo.

Diệp Hạo cười cười rồi cầm trong tay mười ngàn vạn Hoàng thạch thả xuống.

- Ta cược ô hai mươi ba.

Toàn trường xôn xao!

Phải biết đây là mười ngàn vạn Hoàng thạch đấy!

Diệp Hạo tự tin bản thân đoán đúng sao?

Sắc mặt Lưu Tĩnh biến đổi.

- Nếu hắn thua thì không sao, nhưng nếu hắn thắng…

Lời kế tiếp Lưu Tĩnh chưa nói nhưng ý nghĩ lại cực kỳ rõ ràng.

Phải biết toàn bộ sòng bạc Thiên Hạt này cũng không có một trăm ức tài chính nhàn rỗi.

Nghe đến đây Giang Tiểu Kiều cùng đám nữ Tống Ngọc Nhi đều trở nên khẩn trương.

- Ngươi nghĩ kĩ chưa? Chắc chắn muốn chơi lớn như vậy sao?

Trung niên kia nghiêm túc nói.

- Mở chung.

Diệp Hạo thản nhiên nios.

Trung niên kia bình phục một hồi rồi mở chung cược ra.

Trong quá trình này, tâm tình của hắn cũng cực kỳ khẩn trương.

Hắn cũng sợ Diệp Hạo đoán đúng.

Nếu thật sự đoán đúng, vấn đề này sẽ trở nên khó giải quyết.’

Nhưng vào lúc này hắn nghe được tiếng hít sâu của đám người.

Trong lòng của hắn lập tức dâng lên một dự cảm xâu.

Hắn nhìn lại, xúc xắc lẳng lặng nằm ở trong ô thứ ba mươi hai.

Hắn chỉ cảm thấy đầu của mình đang ong ong lên.

Đã đoán đúng.

Diệp Hạo không ngờ lại đoán đúng.

- Ngươi... Ngươi... ?

Trugn niên kia chỉ Diệp Hạo, toàn thân đều đang run rẩy.

- Dựa theo quy tắc đã nói trước đó, các ngươi phải đưa cho ta một trăm ức.

Diệp Hạo nhìn trung niên kia nói.

- Sòng bạc Thiên Hạc chúng ta cho ngươi mười ngàn vạn, cầm hai mươi ngàn vạn Hoàng thạch rồi rời khỏi nơi này.

Diệp Hạo nói xong, trong tai hắn vang lên một âm thanh lạnh như băng.

- Ngươi nghĩ có thể sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Nói đùa cái gì vậy?

Hắn kiếm lời tận một trăm ức đấy!

- Ba mươi ngàn vạn.

Người phụ trách sòng bạc Thiên Hạt âm trầm nios.

Dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, hắn cũng không muốn đánh.

Bởi vì một khi làm như vậy, thanh danh của sòng bạc Thiên Hạt coi như vứt.

Sau này còn có ai dám đến sòng bạc của bọn họ chơi nữa?

- Ngươi chắc chắn muốn vạch mặt?

- Không quan trọng.

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

- Ngươi muốn vứt luôn cái thanh danh của sòng bạc Thiên Hạt đi ta cũng không để ý đâu.

Người phụ trách sòng bạc Thiên Hạc yên lặng lại.

Qua một lúc sau hắn mới nghiến răng nghiến lợi nói.

- Tộc trưởng đồng ý cho ngươi một trăm ngàn vạn Hoàng thạch, đây là gía cao nhất mà chúng ta có thể đưa.

- Ta chỉ cần một trăn ức Hoàng thạch.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận