Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3073: Nhân Vương Khổng Gia.

Ngọc Hành!

Thiếu tộc trưởng Ngọc tộc!

Đương nhiên cũng là người đứng thứ chín trên Thiên Bảng.

Nghe vậy Diệp Hạo liếc Ngọc Hành một cái nói.

- Ngọc Hành, cho ngươi một lời khuyên, bây giơ lui ra ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bằng không ngươi sẽ phải hối hận.

- Ha ha.

Ngọc Hành cười ha hả.

- Ngươi đang nói đùa sao?

Thật ra giờ khắc này cười to đâu chỉ mỗi Ngọc Hành.

Ở trong lòng bọn hắn, Diệp Hạo cũng chỉ xếp thứ mười trên Thiên Bảng mà thôi, so với Ngọc Hành còn cách một bậc.

Bây giờ còn không biết xấu hổ mà nói loại lời này.

Ai cho ngươi cái dũng khí đó vậy?

Ngươi cho rằng ngươi nằm trong ba người đứng đầu Thiên Bảng chắc?

- Khổng Huân, Nhân tộc các ngươi đều ngu ngốc như vậy sao?

Trên trời cao, một nữ tử mặc vũ y nhìn thanh niên bạch y bên người nói.

Thiếu nữ vũ y cực kỳ xinh đẹp.

Dung nhan tinh xảo, không có một chút trang điểm gì.

Nàng tôn quý kinh diễm, giống cửu thiên thần nữ.

Khổng Huân hừ lạnh một tiếng.

- Ta đi dạy Diệp Dương cách làm người.

Nói xong Khổng Huân để lộ mình ra.

- Diệp Dương.

Diệp Hạo nhìn Khổng Huân một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ngươi là ai?

- Khổng gia, Khổng Huân.

- Nhân Vương Khổng gia?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nếu biết ta đến từ gia tộc Nhân Vương, vậy vì sao ngươi còn không hành lễ

Khổng Huân nhíu mày nói.

Nghe đến đây sắc mặt Diệp Hạo lập tức trầm xuống.

- Cút.

Diệp Hạo cho rằng Nhân Vương Khổng gia sẽ không giống Kính gia, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra đều là cá mè một lứa.

Toàn trường đều xôn xao.

Nhân Vương gia tộc, Nhân tộc cộng tôn.

Nhưng bây giờ ở trước mặt mọi người mà Diệp Hạo lại dám quát lới kêu Khổng Huân cút?

- Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?

Khổng Huân vừa sợ vừa giận nói.

Vì sao lúc này Khổng Huân lại nhảy ra, còn không phải muốn thể hiện với Thanh Hà sao.

Nhưng bây giờ hắn chẳng những không thể hiện được gì, thậm chí còn bị Diệp Hạo nhục nhã dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng.

Sao Khổng Huân không tức giận cho được?

- Diệp Dương nói cút, không nghe thấy sao?

Khiến ai cũng không ngờ rằng, bỗng vang lên một thanh âm lạnh như băng.

- Tự tìm cái chết.

Khổng Huân giận tím mặt.

Thế nhưng sau một khắc một ánh mắt lạnh lẽo liền rơi vào trên người hắn.

Ánh mắt kia khủng bố đến mức khiến cả người Khổng Huân cũng phát lạnh.

- Ai?

Khổng Huân nhìn về phía thanh âm phát ra ở xa xa.

Mây mù tiêu tán, một bộ thanh y, đứng ngạo nghễ giữa đám mây.

Hai con mắt rạng rỡ, giống như nắng gắt, giống như ngôi sao.

- Hạo Thương.

Không biết là ai đã hô lên.

Hạo Thương!

Khi nghe được cái tên này, Khổng Huân không khỏi rùng mình một cái.

Khổng gia đã cảnh cáo Khổng Huân những người mà hắn không thể trêu chọc vào.

Trong đó bao gồm cả Hạo Thương.

- Không ngờ Hạo Thương lại đến.

- Thật soái.

- Nghe nói Hạo Thương ăn nói rất khiêm tốn, cả ngày mang cái vẻ lạnh như băng, bây giờ xem ra quả thật là như vậy.

- Ta muốn sinh bảo bảo cho Hạo Thương.

- Thôi đi, ngươi cảm thấy Hạo Thương có thể để ý đến ngươi chắc?

- Rút kiếm quyết đấu đi.

Khi tu sĩ bốn phía đang sợ hãi thán phục, trong mắt Thanh Hà cũng loé ra tia khác lạ.

Hạo Thương thực sự quá nổi danh.

Đứng thứ ba trên Thiên Bảng.

Ai cũng biết chỉ cần Hạo Thương không chết, tương lai nhất định sẽ là cự đầu trong thiên địa.

Thanh Hà dù kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Hạo Thương, nàng cũng phải thu lại cái kiêu ngạo này của nàng.

Sắc mặt Khổng Huân thay đổi mấy lần.

- Hạo Thương, ngươi chắc chắn muốn đắc tội với ta vì một tên đệ tử ngoại vực?

- Người mang Nhân Vương huyết mạch, không mưu phúc vì Nhân tộc, một thân Nhân Vương huyết mạch này, ngươi không xứng.

Hạo Thương lạnh lùng nói.

- Ta xứng hay không, còn chưa tới phiên ngươi xen vào.

Khổng Huân nổi giận nói.

- Ta nói ngươi không xứng, có nghĩa là ngươi không xứng.

Hạo Thương nói xong, thân ảnh của hắn liền xuất hiện ở trước mặt Khổng Huân.

Oanh!

Không gian xung quanh Hạo Thương lập tức vỡ nát.

Trên mặt Khổng Huân lộ ra vẻ phẫn nộ.

Hạo Thương rõ ràng không thèm coi hắn ra gì?

Dám gầm lên với hắn như thế sao?

- Hạo Thương, người khác sợ ngươi, còn ta thì không.

Khổng Huân nói xong, thần lực mênh mông trong cơ thể lập tức được điều động.

Bịch một tiếng Khổng Huân oanh ra một quyền về phía Hạo Thương.

Hạo Thương dùng một tay đón lấy rồi dùng sức bóp một cái.

Răng rắc!

Năm ngón tay của Khổng Huân lập tức bị bóp gãy.

Khổng Huân biến sắc lập tức điều động Nhân Vương huyết.

Chỉ trong nháy mắt, từ trên người hắn tản ra lực lượng thần bí khó lơngf.

- Nhân Vương huyết mạch.

Hạo Thương nói xong hai tay kết một pháp ấn cổ xưa.

Pháp ấn hình thành, Khổng Huân cảm thấy mình giống như bị một chậu nước lạnh tưới vậy.

Nhân Vương huyết sục sôi chỉ trong nháy mắt đã bình phục lại, ngay sau đó thần lực trong cơ thể của hắn cũng nhanh chóng bị đông cứng lại

- Cái gì?

Khổng Huân vừa nói đến đây đã cảm thấy ngực mình đau nhói, là Hạo Thương đạp hắn một cước bay xa ngàn mét.

- Cũng chỉ như thế.

Hạo Thương nhìn Khổng Huân phun máu tươi tung toé đạm mạc nói.

Tròng mắt Khổng Huân tràn ngập tơ máu.

Hạo Thương đang nhục nhã Khổng gia bọn họ.

- Các hạ dám nhục nhãn Nhân Vương huyết mạch như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không lo Nhân Vương gia tộc chỉ trích ngươi?

Lúc này Ngọc Hành chậm rãi nói.

- Nhân Vương gia tộc có chỉ trích hay không, không tới phiên ngươi xen vào.

Ánh mắt của Hạo Thương rơi vào trên người Ngọc Hành.

Ngọc Hành chỉ cảm thấy trên người mình tựa hồ bị một thần sơn trấn áp.

Sắc mặt hắn càng trở nên khó coi.

- Hạo Thương, ngươi hơi quá đáng rồi đấy.

- Quá đáng?

Hạo Thương nói xong liền loé lên một cái xuất hiện ở trước mặt Ngọc Hành.

Sắc mặt Ngọc Hành đại biến.

- Hạo Thương, ngươi muốn làm gì?

Hạo Thương tát một bạt tai về phía Ngọc Hành.

Tát bạt tai?

Ngọc Hành giận tím mặt.

Nếu một cái tát này thật sự thành công, sau này hắn làm sao có thể ra đường được cơ chứ?

Thế nhưng Ngọc Hành vừa muốn động liền khiếp sợ phát hiện không gian bốn phía đều đã bị phong ấn.

Ba!

Một cái tát của Hạo Thương quất mạnh vào một bên mặt Ngọc Hành.

Nửa bên mặt Ngọc Hành lập tức sưng vù.

- Hạo Thương, ngươi khinh người quá đáng.

Ngọc Hành gầm thét lên.

Ba!

Đáp lại Ngọc Hành chính là một bạt tai khác.

Một bên mặt còn lại của Ngọc Hành cũng bị đánh sưng.

- Vừa rồi ngươi nói cái gì?

Hạo Thương nhìn Ngọc Hành nói.

Ngọc Hành vừa định nói, bên tai lại vang lên tiếng truyền âm.

- Không nên kích thích Hạo Thương.

Ngọc Hành hung hăng nhìn Hạo Thương, cuối cùng vẫn không nói cái gì hết,

Lúc này Hạo Thương mới thản nhiên đi tới trước mặt Diệp Hạo.

- Diệp huynh, không có sao chứ?

- không sao đâu.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Tạ Hạo huynh giải vây.

- Diệp huynh nói nói chi vậy, dù hôm nay ta không xuất thủ, Ngọc Hành và Khổng Huân cũng không làm gì được ngươi.

Hạo Thương nhẹ nhàng nói.

Hạo Thương đã đến từ lâu, hắn nhìn ra Diệp Hạo che giấu thực lực.

Ở trong lòng Hạo Thương, xếp hạng của Diệp Hạo có lẽ nằm ở thứ sáu hoặc bảy.

Thật ra cái thứ hạng này cũng đã không hề thấp.

Phải biết trong mười xếp hạng đầu, khoảng các giữa hai bên cũng không phải chỉ một chút.

Đây cũng là lý do vì sao Hạo Thương có thể nhẹ nhàng mà ngược Ngọc Hành và Khổng Huân.

Diệp Hạo vừa đang muốn nói, một trận gió thơm bay tới, là Thanh Hà.

- Thanh Hà gặp qua Hạo công tử.

Hạo Thương liếc Thanh Hà một cái.

- Chuyện gì?

- Đã sớm nghe thấy danh chiến lực của Hạo công tử thiên hạ vô song, hôm nay gặp mặt, quả là thế.

- Ta cũng chỉ đứng thứ ba trên Thiên Bảng mà thôi, làm sao có thể tính là chiến lực vô song được?

Khiến Thanh Hà không ngờ rằng Hạo Thương lại nói lời này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận