Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3083: Thân Phận Lộ Ra Ánh Sáng.

Dương Lệ cũng cảm thấy chuyện khó giải quyết, bởi vậy nàng vội vàng chạy vào Tiểu Vân các.

Bên trong Tiểu Vân các, một thiếu nữ thanh lệ đang cùng nói cười vui vẻ với rất nhiều thiên kiêu.

- Tiểu thư, không xong rồi.

Từ xa Dương Lệ đã hô lớn.

Nghe vậy thiếu nữ thanh lệ nhíu mày.

- Dương Lệ, nơi này có rất nhiều khách quý đấy.

- Tiểu thư, Mộng tiên tử muốn ngươi lập tức rời khỏi Vân Mộng thành.

Lời nói của Dương Lệ đã dấng lên một đợt sóng to gió lớn.

- Vì sao?

Vũ tiên tử nghi ngờ không hiểu.

Vũ tiên tử tự nhận mình không hề đắc tội với Mộng tiên tử.

Vả lại hành vi này của Mộng tiên tử chính là vạch mặt với nàng.

Đáng lý ra Mộng tiên tử không nên làm loại chuyện không sáng suốt như vậy.

- Chuyện này…

Dương Lệ chần chờ.

- Kể rõ mọi chuyện cho ta nghe.

Vũ tiên tử nghiêm mặt nói.

Dương Lệ không dám giấu diếm mà kể lại toàn bộ.

Vũ tiên tử trầm ngâm một hồi, đứng lên trầm giọng nói.

- Ta đi xem thử.

- Vũ tiên tử, ta đi cùng ngươi.

Đúng lúc này một thanh niên mặc đan bào nhẹ nhàng nói.

- Lạc công tử, chuyện này ta có thể ứng phó được.

Vũ tiên tử khẽ mỉm cười nói.

Lạc Phàm!

Thiếu các chủ Đan các.

Bàn về xếp hạng còn trên cả Vũ tiên tử.

- Ta muốn xem xem Trương Mộng tại sao lại đuổi ngươi.

Lạc Phàm lạnh lùng nói.

- Hôm nay nếu Trương Mộng không cho ngươi một câu trả lời hợp lý, sau này Đan các ta sẽ không hợp tác với Vân Mộng các nữa.

- Vậy ta cảm tạ Lạc công tử trước.

Vũ tiên tử nhẹ nhàng hạ thấp người.

- Ta cũng đi.

- Tu vi của ta không bằng Lạc công tử, nhưng không thể để Trương Mộng thoải mái khi dễ Vũ tiên tử như vậy được.

- Ta cũng không tin Trương Mộng dám động tới Vũ tiên tử.

- Nếu Trương Mộng dám đuổi Vũ tiên tử, sau này chúng ta sẽ đoạt tuyệt tất cả quan hệ với Vân Mộng các.

- Đúng vậy.

Rất nhanh mấy trăm thiên kiêu trong sân đều đứng lên.

Vũ tiên tử thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra vẻ cảm động.

- Ta cảm tạ mọi người trước.

Nhìn mấy trăm thiên kiêu tự tin đi ra cửa, lo âu trong lòng Dương Lệ cũng tiêu tán theo.

Nàng ngược lại muốn xem xem Trương Mộng còn dám thái độ gì nữa không?

Khi mấy trăm thiên kiêu ra khỏi cửa, tu sĩ ở đây đều đồng loạt lui về phía sau mười mấy mét.

- Mộng tiên tử, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?

Vũ tiên tử khẽ đôi môi anh đào của mình ra nói.

- Chúng ta không có hiểu lầm gì, nhưng bây giờ mời ngươi rời khỏi Vân Mộng thành.

Trương Mộng nhìn Vũ tiên tử nghiêm mặt nói.

- Mộng tiên tử, ngươi cũng phải biết hậu quả của việc đuổi Vũ tiên tử đi

Lạc Phàm lạnh lùng nói.

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Trương Mộng nói xong ánh mắt rơi vào trên người Lạc Phàm.

- Ta chỉ là hy vọng hãy suy nghĩ thật cẩn thận quan hệ giữa Vân Mộng các và Đan các.

- Không cần suy nghĩ.

Khiến Lạc Phàm không ngờ rằng Trương Mộng lại trực tiếp cho hắn đáp án.

- Vân Mộng thành không chào đón ngươi, bây giờ ngươi có thể rời khỏi.

Tu sĩ ở đây đều chấn động.

Trương Mộng cũng quá dũng cảm rồi.

- Phải biết Lạc Phàm chính là thiếu các chủ Đan các đấy.

Sao Trương Mộng lại không thèm nể mặt hắn cơ chứ?

Chẳng lẽ nàng không sợ tông môn trách phạt sao?

Khi Lạc Phàm còn đang định nói lại bị Vũ tiên tử ra hiệu ngăn cản.

Ánh mắt nàng rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử.

- Thỉnh giáo? Ngươi dù sao cũng nằm trong một trăm người đứng đầu Thiên Bảng, ngươi nói như vậy chẳng khác gì muốn giết ta.

Diệp Hạo không mặn không lạt nói.

- Vừa rồi thị nữ ta đã đắc tội, ta ở đây xin lỗi ngươi.

Vũ tiên tử nói xong hạ thấp người xin lỗi Diệp Hạo.

- Ngươi cho rằng chỉ cần xin lỗi là có thể bỏ qua chuyện lúc trước sao?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Vậy ngươi còn muốn thế nào?

Dương Lệ nhịn không được nói lầm bầm.

Đối với Dương Lê, nhìn thấy tiểu thư mình cúi đầu xin lỗi đã đủ nể mặt Diệp Hạo lắm rồi.

- Dương Lệ.

Vũ tiên tử trừng mắt nhìn Dương Lệ một cái.

Dương Lệ vội vàng cúi đầu xuống.

- Vừa rồi thị nữ của ngươi hỏi không sai, ta muốn thế nào? Đơn giản thôi, cút ra khỏi Vân Mộng thành.

Sắc mặt Vũ tiên tử lập tức trầm xuống.

- Công tử, ngươi có phải hơi quá đáng rồi không?

Dương Vũ cau mày nói.

- Quá đáng? Dương Vũ, ngươi cho rằng mình là ai?

Đúng lúc này một âm thanh như tiếng sấm rền vang lên giữa toàn trường, tiếp đó một bóng người cưỡi lôi đình cự thú xuất hiện ở giữa không trung.

Nhìn thấy thân ảnh kia, sắc mặt Dương Vũ lập tức tái mét.

Thật ra giờ khắc này đâu chỉ mình Dương Vũ có cảm giác này.

Ở đây, ngoại trừ Trương Mộng ra, tất cả mọi người đều tái mét.

Hạo Thương!

Thứ ba Thiên Bảng.

Thiếu tông chủ Thiên Cung!

Là người đứng ở đỉnh kim tự tháp.

- Diệp huynh kêu ngươi cút đã rất nhân nhượng với ngươi rồi.

Hạo Thương ngạo nghễ nói.

- Nếu là ta, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể sống sót sao?

Năm vị trí đầu Thiên Bảng.

Thậm chí còn có thể là ba vị trí đầu.

Người như vậy cao ngạo cỡ nào?

Mặt của hắn, ai có tư cách đánh chứ?

Dương Vũ lảo đảo một cái, sắc mặt nàng tái nhợt.

- Ngươi... Ngươi là Diệp Dương, Diệp công tử?

Rốt cuộc Dương Vũ cũng hiểu vì sao Trương Mộng lại tình nguyện đắc tội nàng cũng phải bắt nàng cút ra khỏi Vân Mộng thành.

Thật sự là do so với Diệp Hạo, nàng không đáng chú ý.

Toàn thân Mặc Hiên đều run rẩy.

Vừa rồi hắn làm cái gì?

Hắn uy hiếp Diệp Dương?

Người đã tàn sát hơn ngàn Cấm Kỵ cảnh.

Bị dị tộc xưng là sát thần?

Ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người Dương Vũ.

- Bây giờ có thể cút được chưa?

- Diệp công tử, ta không biết là ngươi?

Dương Vũ khổ sở nói.

Dương Vũ biết mình kết thúc rồi.

Đắc tội với vị này, tương lai ai còn dám thân cận cùng nàng chứ?

- Cút.

Diệp Hạo quát lớn.

Dương Vũ run rẩy, trong mắt tràn ngập nước mắt.

- Tiểu thư.

Dương Lệ thấp giọng kêu.

Ba!

Dương Vũ cho Dương Lệ một bạt tai.

Dương Vũ hận.

Toàn bộ thanh danh vất vả tính luỹ nhiều năm đều đã bị huỷ hoại.

Sau này mọi người chỉ biết Dương Vũ đã đắc tội với Diệp Hạo.

Nửa bên mặt Dương Lệ lập tức sưng lên

Nàng rủ xuống đầu không dám nói lời nào.

- Đi thôi.

Dương Vũ khàn giọng nói.

Dương Lệ yên lặng đi theo sau lưng Dương Vũ.

Mà tu sĩ toàn trường bao gồm cả Lạc Phàm đều không có người nào dám nói chuyện.

- Vừa rồi ngươi muốn Đan các đoạn tuyệt quan hệ với Vân Mộng các?

Lúc này ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người Lạc Phàm.

Sắc mặt Lạc Phàm trở nên trắng bệch.

- Diệp công tử, ta... ta....

- Đan các của các ngươi có bao nhiêu Cấm Kỵ cảnh?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Lạc Phàm nói.

- Đan các các ngươi nếu không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta cũng không ngại đi một chuyến đến Đan các đâu.

- Diệp công tử, tha cho ta một mạng.

Lạc Phàm cầu khẩn nói.

Nếu Diệp Hạo thật sự đi Đan các, rất có thể Đan các sẽ sụp đổ.

Siêu Thoát cảnh không thể ra tay.

Mà Siêu Thoát cảnh trở xuống lại không phải là đối thủ của Diệp Hạo.

- Có vẻ ngươi quên mất vừa nãy ngươi phách lối thế nào rồi nhỉ?

Nói xong câu đó Diệp Hạo lại nhìn về phía Mặc Hiên.

- Còn Trận các của các ngươi nữa, cũng phải cho ta một câu trả lời thoả đáng.

- Diệp công tử, ta biết lỗi rồi, muốn đánh muốn phạt, ngươi chỉ cần nói, mong ngươi đừng tới Trận Các.

Mặc Hiên khổ sở nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận