Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3091: Gặp Lại Giang Tiểu Kiều.

Thượng Thanh cung không cho phép nữ đệ tử có tình cảm.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.

Hạo Thương thân làm thiếu cung chủ Thiên Cung, tương lai nhất định sẽ trở thành người nắm quyền thiên hạ.

Đối với loại người như vậy, Thượng Thanh cung làm sao không nịnh bợ chứ?

- Mọi người đều có chí hướng riêng.

Hạo Thương nói xong liền đưa cho Lưu Đan một bình ngọc.

- Đây là một viên Việt Tú đan, cho ngươi.

Những thiếu nữ xung quanh đều phát ra từng đợt kinh hô.

- Việt Tú đan?

- Tài nguyên tạo căn cơ Nửa Bước Cấm Kỵ đứng thứ một trăm.

- Thượng Thanh cung chúng ta chỉ có một vài người mới có thể lấy được.

Lưu Đan chần chờ.

- Gặp nhau chính là duyên.

Hạo Thương nói xong cũng quay sang bước đi về hướng khác.

Vận Di trừng mắt Lưu Đan một cái.

- Đợi chút nữa lại tính sổ với ngươi.

- Vận tiểu thư, ta thấy chuyện này dừng ở đây đi.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

- Ách.

Vận Di không ngờ Diệp Hạo lại cầu tình cho Lưu Đan.

- Mỗi người đều có thứ mình hướng tới, chuyện này chúng ta cũng không nên ép buộc làm gì.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Nghe Tinh Hà công tử.

Vận Di giật mình, ngay sau đó nghiêm túc nói.

Mà lúc này từ xa truyền tới âm thanh quát lớn.

- Giang Tiểu Kiều, ngươi có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng vô dụng.

Đám người Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía nơi xa.

Chỉ thấy một thiếu nữ toàn thân nhuốm máu gấp gáp chạy về phía này, mà phía sau thiếu nữ là một thiếu niên mặc hắc y cưỡi thần ưng theo sát.

Sắc mặt Vận Di không khỏi trầm xuống.

- Quan Bạc, ngươi đang làm cái gì vậy?

Vận Di quát lớn.

Nghe vậy thanh niên kia ngừng lại.

- Thiếu cung chủ, Giang Tiểu Kiều mạo phạm sư tôn ta, bây giờ ta chuẩn bị bắt nàng về quy án.

- Không phải.

Giang Tiểu Kiều nói xong lập tức quỳ xuống trước mặt Vận Di.

- Thiếu cung chủ, Quan Bạc bắt ép ta làm cơ thiếp của hắn, ta không đồng ý, hắn liền muốn cưỡng ép chiếm lấy ta, cũng may Tống sư tỷ kịp thời bảo vệ, bằng không bây giờ ta…

Ánh mắt Vận Di loé lên một cái.

- Quan Bạc, lời Giang Tiểu Kiều nói có phải thật không?

- Thiếu cung chủ, oan uổng cho ta rồi, ngươi cảm thấy ta có thể làm ra chuyện này sao?

Quan Bạc uỷ khuất nói.

- Có phải hay không, trong lòng ngươi biết rõ.

Vận Di lạnh lùng nói.

- Giang Tiểu Kiều, từ bây giờ ngươi làm thị nữ thân cận của ta.

- Tạ thiếu cung chủ.

Giang Tiểu Kiều kích động nói.

Thân làm thị nữ thân cận của Vận Di, dù Quan Bạc có to gan lớn mật chắc hẳn cũng không dám lại động vào nàng.

- Ừ.

Vận Di thản nhiên gật đầu một cái.

- Thiếu cung chủ, bây giờ Tống sư tỷ vẫn còn đang ở động phủ của Quan Bạc.

Ngay sau đó Giang Tiểu Kiều nghĩ tới điều gì đó.

- Quan Bạc, thả Tống Ngọc Nhi ra.

- Thiếu cung chủ, ngươi muốn Giang Tiểu Kiều làm thị nữ thân cận của ngươi ta không ý kiến, thế nhưng Tống Ngọc Nhi đả thương ta, dù thế nào nàng cũng phải cho ta một câu trả lời thích đáng.

Giọng nói Quan Bạc không khỏi lạnh xuống.

- Ta nói thả Tống Ngọc Nhi ra.

Vận Di tức giận nói.

Phải biết Hạo Thương và Diệp Hạo còn đang ở đây.

Quang Bạc lại không thèm nể mặt nàng, điều này khiến Vận Di cực kỳ mất mặt.

- Vận Di, ta gọi ngươi một tiếng thiếu cung chủ là đã rất nể mặt ngươi rồi.

Khiến Vận Di không ngờ rằng Quan Bạc lại trở mặt.

- Ngươi muốn người đúng không? Ngươi có bản lãnh thì tìm sư tôn của ta đi.

- Quan Bạc, ngươi tưởng ta không động vào ngươi được sao?

Trong mắt Vận Di loé lên hàn mang.

- Vậy ngươi cứ động vào ta thử xem.

Quan Bạc cười lạnh nói.

Càn rỡ!

Bá đạo!

- Vận Di, đệ tử Thượng Thanh cung các ngươi lợi hại nhỉ.

Lúc này Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Để ngài chê cười.

Vận Di có chút mất đương nhiên nói.

- Chỗ này có phần cho ngươi nói chuyện hả?

Quan Bạc liếc Diệp Hạo một cái.

Ba!

Diệp Hạo giơ tay tát Quan Bạc một cái.

Quan Bạc gào lên thảm thiết, thần ưng dưới chân hắn cũng gào một tiếng rồi mất mạng tại chỗ.

- Ngươi dám đánh ta?

Quan Bạc phun ra một ngụm máu tươi, khó tin nhìn Quan Bạc.

- Ta cho ngươi thời gian gọi sư tôn của ngươi đấy.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ngươi chờ ta.

Quan Bạc nói xong liền truyền âm cho sư tôn hắn.

Cùng lúc đó Vận Di cũng truyền âm cho cung chủ Thượng Thanh cung.

- Diệp công tử.

Vừa rồi Giang Tiểu Kiều còn chưa nhận ra Diệp Hạo, sau một hồi đánh giá nàng mới phát hiện người ra tay chính là người khiến nàng luôn nhớ mong, Diệp Hạo.

- Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Diệp Hạo đưa tay giúp Giang Tiểu Kiều lau đi máu tươi trên khoé miệng.

Giang Tiểu Kiều tay chân luống cuống, khuôn mặt của nàng đỏ rực rất đáng yêu.

- Tên chết tiệt nào dám động vào đệ tử của lão?

Đúng lúc này một âm thanh lạnh như băng phá vỡ trời cao.

Môtj lão ẩu mặc y phục lưu ly xuất hiện ở nơi này.

Trên người nàng tràn ra chấn động lớn như biển.

Giờ khắc này cho dù là Diệp Hạo hay Hạo Thương đều cảm giác được một loại uy thế khó có thể có được.

Cũng may sau một khắc chiếc linh trong lệnh bài của Diệp Hạo và Hạo Thương đều bị kích phát.

Chiến linh kịp thời ra tay chặn.

- Lão tổ, mong người nó năng cẩn thận.

Vận Di nghiêm mặt nói.

- Vận Di, chỗ này không phải nơi ngươi có thể nói chuyện.

Lão giả liếc Vận Di một cái lạnh lùng nói.

Ngay sau đó ánh mắt nàng rơi vào trên người Quan Bạc.

- Đồ nhi, là ai tổn thương ngươi?

- Là hắn.

Quan Bạc chỉ vào Diệp Hạo nói.

- Chính là cái tên tinh trùng lên não này làm tổn thương ta.

- Đồ nhi ngoan, ngươi muốn lột da hắn hay rút gân của hắn đây?

- Ta muốn đánh nát từng khúc xương của hắn.

Quan Bạc nói xong, trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn và hưng phấn.

- Được, nghe ngươi.

Lão giả lộ ra một hàm răng vàng nói.

Mới nhìn qua thôi đã thấy buồn nôn rồi.

- Tam sư thúc, ngươi muốn Thượng Thanh cung không bao giờ ngóc đầu lên được sao?

Khi lão giả đang định động thủ, một mỹ nhân trung niên lạnh lùng quát.

- Hoa Bích Xuân, ngươi muốn ngăn ta?

Vừa nói, trong mắt lão giả lấp loé tia nguy hiểm.

- Ngươi biết vị này là ai không?

Hoa Bích Xuân có cảm xúc muốn giết chết đối phương.

Người đứng đầu Thiên Bảng Cửu Cung vực, Tinh Hà.

Bàn về địa vị ngay cả Hạo Thương cũng không thể sánh nổi.

Ngươi có tài đức gì mà dám động thủ với hắn?

- Ta chẳng cần biết hắn là ai. Chỉ cần tổn thương đồ nhi ta, đều phải chết.

Lão giả tàn bạo nói.

- Được, vậy ngươi cứ động thủ đi.

Hoa Bích Xuân lạnh lùng nói.

- Nhưng trước đó ngươi phải đoạn tuyệt quan hệ với Thượng Thanh cung.

- Hoa Bích Xuân, có phải ngươi cảm thấy cánh mình đã đủ cứng rồi đúng không?

Lão gỉa giận dữ nói.

- Ý của cung chủ cũng chính là ý của ta.

Lúc này một lão giả chống gậy hiện thân.

- Chu Linh Vũ, ngươi muốn chết thì cứ chết, đừng liên luỵ đến Thượng Thanh cung.

Chu Linh Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm.

- Chu Linh Hồng, ngươi là tỷ tỷ của ta đấy, sao ngươi có thể nói lời như vậy chứ?

- Thì sao? Miễn là ngươi động thủ, ngươi sẽ không còn là người của Thượng Thanh cung nữa.

Lão giả chống gậy trịnh trọng nios.

Nghe vậy Chu Linh Vũ rốt cục cũng nhận ra điểm bất thường.

- Hắn là ai?

- Đệ nhất Thiên Bảng Cửu Cung vực.

Con mắt Chu Linh Vũ co rụt lại.

Đệ nhất Thiên Bảng?

- Chúng ta đi.

Chu Linh Vũ vung tay lên muốn mang theo Quan Bạc rời khỏi.

Lúc này Quan Bạc cũng không dám nói gì.

Đệ nhất Thiên Bảng.

Đây không phải là người mà hắn có thể đắc tội được.

- Đi?

Diệp Hạo hài hước nói.

- Ngươi muốn đi đâu?

Nghe đến đây lão gỉa chống gậy cười khổ nói.

- Tinh Hà công tử, không biết ngươi có thể nể mặt lão thân một lần được không?

- Hôm nay đừng nói là mặt mũi ngươi, cho dù là mặt mũi của Hoa cung chủ, ta cũng không cho.

Diệp Hạo nói đến đây liền kéo Giang Tiểu Kiều vào trong ngực.

- Nữ nhân của ta, không phải ai cũng có thể động vào được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận