Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3092: Sưu Hồn.

Diệp Hạo nói xong toàn trường đều chấn động.

Cái gì?

Giang Tiểu Kiều là nữ nhân của Diệp Hạo?

Giang Tiểu Kiều luống cuống tay chân, nhưng nàng cũng không nói gì.

- Tinh Hà công tử, ta không biết Giang Tiểu Kiều là nữ nhân của ngươi.

Quan Bạc kiên trì nói.

- Chuyện này không quan trọng.

Diệp Hạo liếc Quan Bạc một cái nói.

- Quan trọng là ngươi đả thương nàng.

- Ta tình nguyện bồi thường.

Quan Bạc vội vàng nói.

- Bồi thường?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Ngươi cảm thấy ta quan tâm phần bồi thường của ngươi sao?

- Tinh Hà, ngươi đừng quá đáng.

Chu Linh Vũ nhịn không được nói.

- Ta thực sự rất muốn biết đến mức này rồi ngươi còn lấy đâu ra tự tin mà cầu tình cho Quan Bạc nữa?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Chu Linh Vũ, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tự lo cho thân mình sao?

- Ngươi muốn động thủ với ta?

Chu Linh Vũ sầm mặt lại nói.

- Chẳng lẽ không được sao?

Đúng lúc này một nam tử trung niên thân vác thần kiếm xuất hiện ở giữa không trung.

Từ trên người hắn tràn ra khí tức khiến tứ hải bát hoang cũng phải thần phục.

Nam tử kia chỉ mới nói một câu đã khiến tâm thần Chu Linh Vũ bị trọng thương.

Phốc!

Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Chu Linh Vũ kinh ngạc nói.

- Cường giả Kim Thế cảnh?

Chu Linh Vũ có tu vi Tương Lai cảnh hậu kỳ.

Chỉ dùng một câu mà đã có thể làm nàng bị thương, ngoại trừ Kim Thế cảnh ra thì còn có ai làm được chuyện này?

- Long sư thúc.

Hạo Thương chắp tay gọi.

Nam tử trung niên gật đầu một cái, tiếp đó ánh mắt rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Tinh Hà công tử, muốn giết hay phạt, tuỳ ngươi quyết định.

Long Hạo Dương!

Cao thủ Thiên Cung điều động đến trấn thủ Thượng Thanh cung.

Trước khi đi cung chủ Thiên Cung đã nhắc nhở hắn chỉ cần Diệp Hạo không yêu cầu quá đáng, Long Hạo Dương đều phải tận lực đáp ứng hắn.

Huống chi phía Diệp Hạo vốn không hề sai.

Toàn thân Chu Linh Vũ run rẩy.

Muốn giết hay phạt?

Nói cách khác sinh tử của nàng đều dựa vào ý muốn của Diệp Hạo.

- Sưu hồn nàng.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

- Tinh Hà công tử.

Hoa Bích Xuân hoảng sợ nói.

Sưu hồn, đối với cường giả mà nói chính là vô cùng nhục nhã.

- Sưu hồn.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Long Hạo Dương lập tức động thủ.

Ký ức của Chu Linh Vũ lập tức xuất hiện rõ ràng ở trước mặt mọi người.

Nội tâm Chu Linh Vũ gầm thét.

Nàng hận không thể chém giết Diệp Hạo thành muôn mảnh.

Dần dần, sắc mặt Hoa Bích Xuân càng trở nên lạnh giá.

Vì sao?

Hơn ba trăm nữ đệ tử Thượng Thanh cung gián tiếp hoặc trược tiếp chết ở trong tay nàng.

Đương nhiên kẻ khởi xướng toàn bộ chuyện này đều là Quan Bạc!

- Ngươi chết một trăm lần cũng không đủ.

Hoa Bích Xuân lạnh lùng nói.

- Lão thân tự biết nghiệp chướng mình nặng nề, chỉ xin cung chủ bỏ qua cho Quan Bạc.

Chu Linh Vũ khẩn cầu nhìn Hoa Bích Xuân.

- Ngươi thân là lão tổ Thượng Thanh cung, lại làm chuyện bại hoại với đồ đệ của mình. Ngươi thật khiến liệt tổ liệt tông Thượng Thanh cung phải hổ thẹn vì mình.

Hoa Bích Xuân chỉ thẳng mặt Chu Linh Vũ tức giận quát lớn.

Vì sao Chu Linh Vũ lại đối xử tốt với Quan Bạc như vậy?

Kỳ thực là do hai người này có gian tình.

Thật ra chuyện này trong giới tu hành rất nhiều, nhưng thân phận của Chu Linh Vũ lại khác.

Vả lại Thượng Thanh cung vốn cấm nữ tử có tư tình.

- Cung chủ, những năm này ta chưa từng cầu xin ngươi chuyện gì. Đây là lời khẩn cầu duy nhất của ta.

Chu Linh Vũ nghe thấy Hoa Bích Xuân nói như vậy liền khóc rống cầu khẩn nói.

Ầm!

Hoa Bích Xuân dùng một bàn tay đánh đánh Quan Bạc thành mảnh vỡ.

Ngay cả linh hồn cũng không giữ lại.

- Quan Bạc....

Chu Linh Vũ hô lớn.

- Hoa Bích Xuân, ngươi chết cũng đừng mong yên lành.

Chu Linh Vũ nói xong toàn thân liền tràn ra chấn động khủng bố.

Nàng giống như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

- Không tốt, nàng muốn tự bạo.

Vận Di kinh hô lên.

- Ở trước mặt ta cũng dám tự bạo? Có phải ngươi không thèm coi ta ra gì không?

Long Hạo Dương cười lạnh một tiếng.

Hắn lậy tay giữ quyền khống chế nguyên một vùng không gian này.

Ngay cả thời gian cũng lắng dọng lại.

Sau một khắc thân thể Chu Linh Vũ dần dần tan vỡ.

Đến cuối cùng không còn sót lại thứ gì nữa.

Hoa Bích Xuân nhìn một màn này, trên mặt tràn ngập thổn thức.

Dù thế nào Chu Linh Vũ cũng là một trong hai đại lão tổ Thượng Thanh cung, cứ như vậy mà mất đi một người.

Đây cũng chính là một đả khích đối với thực lực của Thượng Thanh cung.

Nhưng việc đã đến nước này, còn có thể làm gì chứ?

- Giang Tiểu Kiều, sau này ngươi có tính toán gì không?

Lúc này Diệp Hạo nhìn Giang Tiểu Kiều nhẹ giọng hỏi.

- Ta muốn đi theo Diệp công tử ngươi.

Giang Tiểu Kiều tâm tư đơn thuần, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc.

Bất kể như thế nào Chu Linh Vũ cũng bởi vì nàng mà chết.

Mà mạch của Chu Linh Vũ vẫn còn có tiếng nói cực lớn ở trong Thượng Thanh cung.

Nếu nàng cứ tiếp tục ở đây sẽ bị chơi chết.’

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

- Chúc mừng Giang sư muội.

Lúc này Vận Di nhẹ giọng ăn mừng nói.

Giang Tiểu Kiều có chút xấu hổ cúi đầu xuống.

- Chúc mừng Diệp huynh rước được mỹ nhân về.

Hạo Thương ở một bên cười nói.

Diệp Hạo cười cười không nói gì.

- Đúng rồi, Diệp công tử, ngươi có thể mang theo Tống sư tỷ luôn được không?

Giang Tiểu Kiều đột nhiên nghĩ đến sư tỷ của mình.

- Chuyện này, không tốt lắm.

Diệp Hạo có chút lúng túng nói.

- Tống sư tỷ vì ta mà đắc tội không ít đệ tử trong tông môn, hiện tại nàng cũng không thể tiếp tục ở trong Thượng Thanh cung được nữa.

Thật sự không thể không thừa nhận rằng khả năng đối nhân xử thế của Giang Tiểu Kiều rất tệ, ngươi dám ở trước mặt cung chủ và thiếu cung chủ Thượng Thanh cung nói loại lời này, thích hợp sao?

- Thử đi hỏi ý kiến của Tống Ngọc Nhi.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Thiên phú của Tống Ngọc Nhi cũng không tệ, cố gắng bồi dưỡng, tương lai cũng sẽ là một cao thủ.

Lại nói Tống Ngọc Nhi.

Tống Ngọc Nhi toàn thân nhuốm máu nằm ở bên trong đình viện.

Đứng trước mặt nàng là hai nữ tu sĩ xinh đẹp.

Đúng lúc này một nữ tử cầm thần kiếm đâm vào xương tỳ bà của nàng.

Tống Ngọc Nhi không khỏi kêu thảm một tiếng.

- Tống Ngọc Nhi, trước khi rời khỏi công tử đã dặn dò phải chiếu cố ngươi thật tốt.

Nữ tử cầm thần kiếm trong tay cười tươi nhìnTống Ngọc Nhi.

- Ở Thượng Thanh cung này, Quang Bạc không thể nào một tay che trời được.

Trong miệng Tống Ngọc Nhi chảy đầy máu tươi, cực kỳ suy yếu nói.

Nhưng dù nói như thế, Tống Ngọc Nhi cũng biết Giang Tiểu Kiều chưa chắc đã chạy thoát được.

Thật sự là do bối cảnh của Quan Bạc quá sâu.

- Nhìn thời gian ta thấy công tử cũng sắp trở về, đợi chút nữa ngươi cứ mở to cái mắt chó ngươi ngươi mà nhìn công tử cưỡi Giang Tiểu Kiều thế nào.

Nữ tử kia nói đến đây, thần kiếm trong tay lại đâm một nhát vào miệng Tống Ngọc Nhi.

Nguyên một hàm răng của Tống Ngọc Nhi lập tức bị đâm gãy.

Máu tươi không ngừng chảy ra.

- Súc sinh.

Đúng lúc này từ cửa truyền ra âm thanh kinh sợ.

Ngoài Vận Di ra thì còn ai?

- A, thiếu cung chủ.

Nữ tử cầm thần kiếm trong tay cuống quít ném thần kiếm qua một bên, khuôn mặt nàng trắng bệch cắt không còn giọt máu.

Phải biết cho dù là Quan Bạc cũng khôgn dám tuỳ tiện đắc tội với Vận Di, mà nàng cùng lắm cũng chỉ là một cơ thiếp của Quan Bạc mà thôi.

Chuyện này nếu thật sự làm lớn, Quan Bạc nhất định sẽ đá nàng ra.

- Tống sư tỷ.

Giang Tiểu Kiều vọt tới bên người Tống Ngọc Nhi, nàng bế Tống Ngọc Nhi lên khóc lớn nói.

Ánh mắt Tống Ngọc Nhi lộ ra tia vui mừng.

Vận Di đến đồng nghĩa với việc tạm thời Giang Tiểu Kiều không còn nguy hiểu đến tính mạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận