Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3107: Tôn Kia Dị Thú.

- Tử Đế tiền bối vì sao có thể kinh diễm mười thời đại, nói không chừng còn có liên quan đến động phủ này.

Một thiếu niên tài hoa xuất chúng vừa cười vừa nói.

- Hai ngày này ánh bình minh Thương Vân động chiếu rọi vạn dặm sơn hà, có khi bên trong còn có trọng bảo nghịch thiên.

Một trung niên đầu trâu mặt ngựa cười hắc hắc nói.

Lão giả tóc bạc hoa râm kia cười khổ nói.

- Cứ cách mỗi một ngàn năm Thương Vân động sẽ chiếu rọi vạn dặm sơn hà, mà cao thủ mỗi lần tiến vào Thương Vân động đều không có người nào sống sót đi ra ngoài.

- Lão gia hỏa, ngươi cũng phải biết công tử ta là người phương nào.

Thị nữ đứng bên cạnh thiếu niên xuất chúng kia mỉm cười nói.

Lão giả khẽ giật mình.

- Công tử nhà ta đứng thứ mười hai trên Thiên Bảng, chỉ là một Thương Vân động chẳng lẽ còn không lấy được?

Lão giả nhìn thiếu niên kia một cái.

Đứng thứ mười hai trên Thiên Bảng.

Cho dù là đứng ở ba vị trí đầu cũng bỏ mạng như thường đấy.

- Ngươi không cần nói nữa, ý ta đã quyết.

Thiếu niên xuất chúng kia nói xong liền bước vào Thương Vân động.

Diệp Hạo ở phía xa lẳng lặng đánh giá.

Hắn để ý thấy ngay khi thiếu niên kia tiến vào động phủ, trên mặt hắn lộ ra thần sắc rung động, ngay sau đó thân ảnh hắn biến mất không thấy.

Mọi người ở bên ngoài đợi trái đợi phải, cũng không biết chờ bao lâu vẫn không thấy thiếu niên kia đi ra.

Lúc này trên mặt thị nữ kia tràn ngập bất an.

- Tiền bối, công tử nhà ta....

- Những năm này ta đã từng thấy vô số cường giả kinh tài tuyệt diễm, thậm chí còn có mấy người không hề kém hơn đệ nhất Thiên Bảng bây giờ, nhưng ngoại trừ Tử Đế ra cũng không có người nào thành công thoát ra được.

Lão giả thong thả nói.

- Ngươi không nên lãng phí thời gian ở chỗ này, công tử nhà ngươi không có khả năng chạy ra đâu.

Thiếu nữ kia lập tức khóc rống lên.

- Có ai nói mơ hồ như ngươi không?

Lúc này trung niên đầu trâu mặ ngựa thản nhiên nói.

- Mấy năm nay những người không tin ta đều bỏ mạng ở trong đó.

Lão giả chỉ vào Thương Vân động chậm rãi nói.

- Ta không tin.

Trung niên kia nói xong liền nhanh chân bước vào bên trong.

Thời gian một hơi thở còn chưa qua, thân ảnh trung niên kia cũng đã biến mất.

Diệp Hạo chờ ở bên ngoài ba ngày vẫn không thấy trung niên kia đi ra ngoài.

Đương nhiên thiếu niên kia cũng không ngoại lệ.

Trầm ngâm một hồi, Diệp Hạo vẫn quyết định đi vào động phủ.

- Thiếu niên, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?

Lão giả kia đưa tay ngăn cản trước Diệp Hạo.

- Nhận ủy thác của người, vì người ta làm viêc.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- như vậy quá mạo hiểm.

Lão giả nghiêm túc nhìn Diệp Hạo.

- Nhân sinh chính là quá trình không ngừng mạo hiểm.

Diệp Hạo cười rồi hoá thành một tia sáng tiến vào động phủ.

Khi thân ảnh Diệp Hạo xuất hiệ ở cửa động phủ, hắn kinh ngạc phát hiệ hai bóng người.

Chính là thiếu niên xuất chúng và trung niên đầu trâu mặt ngựa kia.

- Sao hai vị còn ở nơi này?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Hình như chúng ta bị lạc trong thời không vặn vẹo.

Thiếu niên kia trịnh trọng nói.

- Thời không vặn vẹo?

Diệp Hạo nói xong liền quay người nhìn về ngoại giới.

- Mấy ngày nay chúng ta nghĩ hết biện pháp thì phát hiện không thể trở về thế giới hiện thực.

Trung niên kia trầm giọng nói.

- Thời không vặn vẹo nơi này cực kỳ lợi hại, chúng ta dù đã phát động lực lượng mạnh nhất cũng không thể nào thoát khỏi nơi này.

Diệp Hạo cũng thử một lần.

Hắn phát hiện cho dù bản thân vận dụng tốc độ cực hạn cũng không thể nào tạo ra một chút khoảng cách.

- Bây giờ chúng ta chỉ có thể tiến lên, không thể lui lại.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Đúng vậy, không biết vì sao ta có chút hối hận.

Dựa vào trực giác thiếu niên kia thấy rằng lần này có lẽ mình sẽ phải bỏ mạng ở nơi này.

- Đã vào rồi, vậy cũng đành cố gắng sống tốt thôi.

Diệp Hạo nói xong cũng nhấc chân đi về phía trước.

- Có khi đi tới phía trước sẽ tìm được tia hi vọng.

Trung niên kia và thanh niên kia liếc nhau một cái rồi cùng đi theo sau lưng Diệp Hạo.

Bên trong động phủ giống như một vùng phế tích.

Bao la mờ mịt, không có cái gì.

Ba người cứ tiếp tục đi tới, dần dần lông mày bọn họ nhíu lại.

- Trọng lực nơi này đang tăng dần.

Thiếu niên kia có chút bất an nói.

- Hơn nữa còn có một loại quy tắc không rõ đang thôn phệ năng lượng của chúng ta.

Trung niên nhìn bốn phía một hồi khó coi nói.

- Ta cảm thấy khảo nghiệm của chúng ta đang ở phía trước.

Diệp Hạo chỉ về đằng trước nói.

- Tăng tốc.

Hai người không dám trì hoãn.

Mà dần dần sắc mặt hai người trở nên khó nhìn hẳn lên.

Lúc này trọng lực sắp tới gần cực hạn của bọn hắn.

- Không được.

Thiếu niên kia thở hồng hộc ngừng lại.

- Ta cũng không được.

Trung niên kia co quắp ngồi dưới đất.

Hai mắt Diệp Hạo lộ vẻ nghi hoặc.

- Chẳng lẽ đây chính là khảo nghiệm?

- Khảo nghiệm gì cơ?

Thiếu niên kia nhìn về phía Diệp Hạo.

- Bên trong Thương Vân động có một dị thú, thực lực của nó cực kỳ cường hãn, năm đó cho dù là Tử Đế cũng không đánh bại nổi.

Diệp Hạo nhìn thiếu niên kia nói.

- Lần này ta đến đây chính là vì đánh đầu dị thú đó.

- Ngươi nói cái gì?

Thiếu niên kia trừng lớn hai mắt.

- Ý của ngươi là năm đó Tử Đế cũng không đánh bại được?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Ta cảm thấy trọng lực này có lẽ là khảo nghiệm mà dị thú đưa ra cho chúng ta, chỉ ai thành công đi đến chỗ nó mới có thể làm đối thủ của nó.

Thiếu niên kia và trung niên liếc nhau, từ trong mắt đối phương bọ họ đều nhìn thấy vẻ chấn động.

- Ta có thể hỏi ngươi là vị nào không?

Trung niên kia cẩn thận từng ly từng tý hỏi.

Phải biết vị trước mắt chính là người mà Tử Đế mời đến để đánh bại dị thú.

- Tinh Hà.

Diệp Hạo trả lời.

- Tinh Hà?

Con mắt thiếu niên kia co rụt lại.

- Ngươi chính là đệ nhất Thiên Bảng Cửu Cung vực, Tinh Hà?

Trung niên kia bị chấn động.

Diệp Hạo khẽ gật đầu một cái.

- Hai vị, nếu các ngươi không kiên trì được, vậy dừng lại đi, ta tiếp tục tiến lên.

- Tinh Hà công tử, ngươi nhất định phải đánh bại đầu dị thú kia đấy.

Thiếu niên kia hô.

Thiếu niên kia đoán, nếu Diệp Hạo đánh bại được đầu dị thú kia, có lẽ hai người bọn họ sẽ có cơ hội sống sót.

Càng tiếp tục đi Diệp Hạo cảm thấy trọng lực ngày càng mạnh, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của hắn.

Nhìn về phía trước tựa hồ vẫn chưa thấy điểm cuối, Diệp Hạo tức giận.

- Cút ra đây cho ta.

Tiếng như kinh lôi, thiên địa nổ tung.

Từ phía chân trời xa xôi, một dị thú toàn thân đều là vảy bỗng nhiên mở hai mắt.

Một vòng ánh sáng chiếu rọi bầu trời tràn ngập ra từ trong mắt hắn.

Toàn bộ thiên địa âm u lập tức trở nên sáng rực.

Sau một khắc ánh mắt của đầu dị thú rơi vào trên người Diệp Hạo.

Ánh mắt đáng sợ khiến không gian bốn phía Diệp Hạo đều kịch liệt cháy hừng hực.

Nóng đến cực hạn.

Ầm một tiếng, toàn thân dị thú giống như bị sét đánh.

Trong mắt nó lộ ra sát ý dữ tợn.

- Ngươi thành công chọc giận ta rồi đấy.

- Thiên kiêu những năm nào tiến vào đã đi đâu?

Diệp Hạo chắp hai tay sau lưng lớn tiếng chất vấn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận