Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3108: Đại Chiến Dị Thú.

Thật ra trong lòng Diệp Hạo đã có đáp án từ lâu.

Nhưng hắn vẫn muốn xác nhận lại.

- Không ngăn cản được dong lô lực lượng, tất cả đều sẽ tàn lụi.

Dị thú lãnh đạm nói.

- Dong lô?

Diệp Hạo nói xong liền nhíu mày nhìn về bốn phía.

- Nơi đây chính là thiên địa dong lô.

Dị thú liếc Diệp Hạo một cái.

- Trừ phi ngươi có thể đánh bại ta, nếu không sẽ bị nơi này dung luyện.

- Năm đó không phải Tử Đế không đánh bại ngươi sao?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Nói đúng hơn thì Tử Đế và ta đánh ngang tay.

Diệp Hạo noi đến đây lại nghi ngờ mà nhìn Diệp hạo nói.

- Ngươi và Tử Đế có quan hệ gì?

- Tử Đế nói ta giúp hắn lấy Thiên Thư.

- Xem ra Tử Đế rất xem trọng ngươi a.

- Ngươi chủ động giao Thiên Thư ra hay chờ ta đánh ngã ngươi?

- Ngươi sẽ phải trả giá đắt vì cái tính cuồng vọng của mình.

Dị thú nói đến đây, trong miệng hắn phát ra âm tiết đáng sợ.

Diệp Hạo phát hiện giữa không trung không ngừng xuất hiện các ký tự khác nhau.

Từ trên những ký tự này đều tản ra tà âm câu hồn đoạt phách.

Diệp Hạo cảm thấy linh hồn mình bất ổn, một mảnh lớn linh hồn bị tách ra.

- Đây là gì?

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn dị thú nói.

- Kiếp Hồn thần khúc.

Dị thú lãnh đạm nói.

- Năm Tử Đế đến, ta còn chưa tu luyện thành công Kiếp Hồn thần khúc, mà ngươi bây giờ trở thành thiên kiêu đầu tiên may mắn được tận mắt chứng kiến Kiếp Hồn thần khúc của ta.

Dị thú vừa nói xong, âm phù giống như mưa rào tầm tã bao phủ bốn phía xung quanh Diệp Hạo.

Không thể tránh được.

- Kiếp Hồn thần khúc?

Diệp Hạo cảm thụ được một mảnh hồn tiêu tán, bỗng nhiên hắn quát to một tiếng.

- Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lỹ.

Trùng trùng điệp điệp tử khí tràn ngập ra hỏi cơ thể Diệp Hạo.

Trong vòng ba ngàn dặm, ta làm vua.

Nhưng khiến Diệp Hạo khiếp sợ chính là lĩnh vực mà tử khí hoá thành vẫn không thể nào ngăn cản được Kiếp Hồn thần khúc.

Những âm phù kia xuyên qua tử khí không ngừng mà đập vào trên ngừoi Diệp Hạo, dung nhập vào huyết nhục của hắn.

- Vô dụng.

Dị thú có chút thương hại nhìn Diệp Hạo nói.

- Kiếp Hồn thần khúc chính là tác phẩm tâm huyết ta dày công sáng tạo nhiều năm, dù không nói mạnh nhất từ trước đến nay cũng không khác gì mấy.

- Trên đời này chưa bao giờ có tuyệt đối vô địch.

Diệp Hạo nói xong bản thân hóa thành một vòng xoáy màu đen.

Oanh!

Lỗ đen thôn phệ toàn bộ âm phù ở xung quanh.

Sau một khắc dù giữa thiên địa xuất hiện bao nhiêu âm phù, lỗ đen do Diệp Hạo hoá thành đều thôn phệ toàn bộ.

Dị thú nhìn lỗ đen cười nhạo một hồi nios.

- Thôn Phệ chi thuật của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng ngươi có thể kiên trì được bao lâu?

Dị thú nói xong, lỗ đen liền vọt về phía hắn.

Sắc mặt dị thú không có một chút biến hoá nào, hắn hoá thân trở thành một thiếu niên tóc đen trong tay cầm cổ cầm.

Hắn nhẹ nhàng gảy dây đàn.

Lỗ đen do Diệp Hạo hoá thành run lên một cái, tốc độ đi về phía trước lập tức chậm lại.

Dị thú tấu vang thần khúc, chưa nói đến việc Diệp Hạo có thể tiếp tục tiến lên phía trước hay không, lỗ đen của hắn thậm chí còn không ngừng sụp đổ.

Sau mười lần hô hấp, Diệp Hạo khôi phục lại bộ dáng của mình.

Lúc này Diệp Hạo cực kỳ thê thảm.

Toàn thân tràn ngập máu tươi.

Dị thú có chút khinh thường nhìn Diệp Hạo nói.

- Thực lực của ngươi thậm chí còn không bằng Tử Đế năm đó, ta thực sự rất muốn biết vì sao Tử Đế lại kêu ngươi đến đây?

- Vậy bây giờ thì sao?

Diệp Hạo nói đến đây, bốn loại công pháp đứng đầu Tử Khí Hạo Đãng Tam Thiên Lý, Thôn Phệ chi thuật, Thần Khôi chi thuật, Cửu Huyền Biến lập tức hợp thành một thể.

Tứ huyền hợp nhất.

Cũng ngay trong nháy mắt đó Diệp Hạo khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Chấn động khủng bố khiến dị thú cũng biến sắc.

- Giết.

Diệp Hạo luân động lấy nắm đấm đánh tới dị thú.

Nếu như Sơn Tao ở chỗ này sẽ nhìn ra một quyền của Diệp Hạo có hình bóng Chung Cực quyền của hắn.

Đây là một môn quyền thuật do Diệp Hạo dung hợp rất nhiều quyền thuật vào.

Bá quyền!

Diệp Hạo lấy một chữ Bá.

Đại biểu cho bá đạo!

Nhưng Diệp Hạo vẫn phải thừa nhận rằng Bá quyền hiện tại vẫn không có cách nào so được với Chung Cực quyền.

Nhưng chênh lệnh giữa hai bên cũng không quá lớn.

Dị thú lại tiếp tục gảy đàn.

Âm phù Kiếm Hồn thần khúc hoá thành từng tướng sĩ.

Những tướng sĩ này cầm chiến qua trong tay vọt tới Diệp Hạo.

Bọn họ hung hãn không sợ chết.

Bọn họ anh dũng không sợ.

Bọn họ mạnh mẽ hết sức.

Nhưng dưới Bá quyền của Diệp Hạo, toàn bộ đều hoá thành tro tàn.

Từ trên nắm đấm của Diệp Hạo phóng ra ánh sáng khai thiên, đánh bại toàn bộ những thứ can đảm dám ngăn cản hắn.

Khoảng cách giữa hai bên không ngừng được thu hẹp.

Đợi đến khi Diệp Hạo còn cách dị thú còn mười mét, dị thú dừng đánh đàn.

- Để ngươi mở mang kiến thức chứng kiến một chút thực lực chân chính của ta.

Dị thú nói xong liền lao đến.

Công kích của Dị thú đại khai đại hợp, là cùng một loại với thế công của Diệp Hạo.

Dũng cảm tiến đến.

Giết!

Đến cuối cùng, Diệp Hạo cảm thấy máu tươic của mình đều đang bốc cháy.

Nhưng hắn vẫn không thể thắng được dị thú.

Thực lực hai bên ngang bằng nhau.

Điều này khiến Diệp Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết bản nguyên của Diệp Hạo khi chưa tăng thêm một phần năm vô luận là Sơn Tao hay Hoàn Vũ đều không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng bây giờ dù hắn đã tăng lên thêm một phần năm, hắn vẫn không thể thắng được đầu dị thú này.

- Xem ra ngươi không thể nào cầm Thiên Thư đi được.

Dị thú và Diệp Hạo đồng thời đánh ra một quyền, hắn lui về phía sau dùng ánh mắt nóng bỏng nói.

- Còn chưa hết đâu, tiếp tục.

Diệp Hạo vừa nói vừa đốt lên Nhân Vương huyết.

Thật ra khi đến tình trạng của Diệp Hạo, Nhân Vương huyết cũng không tăng phúc cho hắn quá nhiều.

- Nhân Vương huyết?

Dị thú nhìn huyết khí thất thải sắc tràn ngập khắp người Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Ngươi biết Nhân Vương huyết?

Diệp Hạo hơi kinh ngạc nói.

- Thần tính bên trong huyết dịch của ngươi cò mạnh hơn ba phần so với Nhân Vương huyết, mà bây giờ ngươi lại vận dụng Nhân Vương huyết để đối định với ta, ta thực sự muốn biết ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?

Dị thú ha ha cười nói.

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Phốc!

Thừa dịp Diệp Hạo đang phân tâm, dị thủ dùng khuỷu tay đánh vào trên trái tim của Diệp Hạo.

Diệp Hạo thổ huyết, lảo đảo lui lại.

Diệp Hạo âm trầm nhìn dị thú.

- Hèn hạ.

- Hèn hạ? Chẳng lẽ ngươi không biết khi hai bên đang đối chiến, thủ đoạn gì cũng có thể dùng sao?

Dị thú thản nhiên nói.

- Nhưng ta không hề lừa ngươi, Nhân Vương huyết hạn chế ngươi.

- Nhưng Nhân Vương huyết giợ giúp ta không ít.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Ngươi biết Nhân Hoàng huyết không?

Dị thú nói xong, con mắt Diệp Hạo co rụt lại.

- Trên đời này làm sao có thể có Nhân Hoàng huyết?

Phải biết dù lão Nhân Vương đã đạt đến Kim Thế cảnh đỉnh phong nhưng huyết dịch của hắn vẫn là vương cấp.

- Ngươi đi đi.

Lúc này dị thú chỉ về phía sau nói.

Diệp Hạo nhìn theo hướng của dị thú.

Hắn kinh ngạc phát hiện nơi đó xuất hiện một cánh cửa.

- Ta còn chua lấy được Thiên Thư.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Chưa nói đến việc bây giờ ngươi không ở trạng thái đỉnh phong, cho dù ngươi ở trạng thái đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của ta.

Dị thú lãnh đạm nói.

- Cần gì phải tốn thời gian ở đây chứ?

- Ngươi là người mạnh nhất ta gặp trong mấy năm nay, nhưng nó cũng không đồng nghĩa với việc ta không phải là đối thủ của ngươi.

Diệp Hạo nói xong, một cỗ lực lượng ẩn núp trong cơ thể ầm vang bộc phát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận