Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3120: Vô Đề

Vọng Ngữ Thành Chân Thuật!

Đây là thần thông mà Thần Nữ truyền thụ cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo sẽ không vận dụng tuỳ tiện.

Hôm nay vì để đánh bại Thẩm Phán vương nhanh gọn lẹ, Diệp Hạo mới sử dụng nó.

Mà hiệu quả rất tốt.

- Muốn làm được thì làm được thôi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Thẩm Phán vương nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu rồi nói.

- Ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Nói xong Thẩm Phán vương quay người định rời khỏi nhưng lại bị Diệp Hạo ngăn cản.

- Ngươi có ý gì?

Thẩm Phán vương âm trầm hỏi.

- Ta còn muốn hỏi ngươi có ý gì đây.

Diệp Hạo tức giận nói.

- Vừa rồi khi ngươi thua vị kia không phải cho đối phương một tấm Vãng Sinh lệnh bài sao? Lúc thua trong tay ta ngươi lại không thể hiện thành ý của mình? Xem thường ta?

Thẩm Phán vương ngây ngẩn cả người.

Xem thường ngươi?

Ai xem thường ngươi?

- Cho ngươi.

Thẩm Phán vương tức giận ném cho Diệp Hạo một tấm Vãn Sinh lệnh bài.

- Tạ ơn.

Diệp Hạo thu hồi lệnh bài rồi vừa cười vừa nói.

Thẩm Phán vương nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Có phải sau khi nhìn thấy Vãng Sinh lệnh bài ngươi mới quyết định hiện thân đúng không?

- Không.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Nghe danh vương giả Địa Phủ đã lâu, nhất thời nóng lòng không đợi được.

Thần sắc Thẩm Phán vương lúc này mới hoà hoãn vậy.

- Ngươi nhìn thuận mắt hơn vị vừa rồi nhiều.

- Ngươi đang định đi đâu vậy?

- Đi Tứ Phương học viện.

- Đi Tứ Phương học viện làm cái gì?

- Khiêu chiến đệ nhất Thiên Bảng.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một cái.

- Không biết đạo huynh có phiền cho ta cùng đồng hành không?

Thẩm Phán vương có chút hoang mang?

Đạo huynh?

Ta và ngươi thân nhau lắm chắc?

- Ta và đạo huynh mới gặp đã thân.

Diệp Hạo nói xong liền triệu hoán ra một chiếc chiến hạm Cấm Kỵ đỉnh phong.

- Trùng hợp vài ngày trước ta có lấy được một chút rượu ngon, đạo huynh nếu không chê thì cùng ta nâng ly, thế nào?

Nâng ly?

Nâng ly em gái nhà ngươi!

- Ta đi một mình vốn đã quen.

Thẩm Phán vương từ chối.

Sắc mặt Diệp Hạo lập tức trầm xuống.

- Ta đã hết lòng muốn mời, các hạ từ chối ta hết lần này đến lần khác? Thế nào? Mặt ta không đáng tiền như vậy sao?

- Ta không phải có ý đó.

Thẩm Phán vương nói gấp.

Mẹ nó.

Ngươi có cần tự suy diễn mọi chuyện ra như vậy không?

- Được rồi, nếu các hạ đã xem thường ta, vậy chúng ta lại đánh một trận.

Diệp Hạo nói xong liền thu hồi chiến hạm, toàn thân bạo phát ra uy thế đáng sợ.

Nhìn thấy Diệp Hạo bày ra tư thế chiến đấu, Thẩm Phán vương bị giật mình.

Bây giờ hắn vẫn còn đang bị thương.

Nào còn sức để chiến đấu thêm một trận chứ?

Lỡ như làm tổn thương đến bản nguyên thì sẽ không tốt.

- Ngươi hiểu lầm ta rồi.

Thẩm Phán vương vội vàng nói.

Lúc này trên mặt Diệp Hạo mới nở nụ cười.

- Ta biết đạo huynh vừa rồi nói đùa ta mà.

Diệp Hạo nói xong liền lấy chiếc chiến hạm kia ra.

- Đến đây, đạo huynh, chúng ta uống rượu.

Thẩm Phán vương rơi vào đường cùng đành phải leo lên chiến hạm của Diệp Hạo.

Nhưng rất nhanh Thẩm Phán vương đã thay đổi cái nhìn đối với Diệp Hạo.

Bởi vì các loại trân quả đều thuộc loại đỉnh cấp, chỉ có các gia tộc lớn mới có thể lấy ra.

- Tinh hà huynh, ngươi cũng quá khách khí rồi.

Thẩm Phán vương phát hiện mình không nhìn thấu được Diệp Hạo.

Trước đó hắn cảm thấy Diệp Hạo muốn nhục nhã bản thân mới tới đây.

Bây giờ hắn phát hiện mình lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.

- Ta nghe cường giả đỉnh cấp Nhân tộc nói rằng Thẩm Phán vương nhất mạch đều là người chính trực quả cảm.

Diệp Hạo nhìn Thẩm Phán vương nhẹ nhàng nói.

- Từ lúc đó ta đã muốn được làm quen, đáng tiếc rằng sinh không gặp thời.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Cũng may mạch các ngươi lại đi ra một thiếu niên vương giả, bởi vậy ta chắc chắn bất kể như thế nào cũng muốn nhận một người bạn này.

Thẩm Phán vương bị lời nói của Diệp Hạo mà có chút lâng lâng.

- Tinh Hà huynh, ngươi là Nhân tộc thuật mắt nhất ta từng thấy, người bạn như ngươi ta nhận.

Thẩm Phán vương nói xong trên mặt bàn liền xuất hiện ba tấm Vãn Sinh lệnh bài.

- Ba tấm Vãn Sinh lệnh bài này ta cho Tinh Hà huynh.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua ba tấm Vãn Sinh lệnh bài rồi đẩy trở về.

- Lục huynh, vừa rồi lấy của ngươi một tấm Vãn Sinh lệnh bài là do ta cảm thấy ngươi không đủ tôn trọng ta.

Diệp Hạo vừa nói vừa lấy tấm tấm Vãn Sinh lệnh bài trước đó ra đặt ở trên mặt bàn.

- Nhưng bây giờ mọi người đều là bằng hữu, một tấm Vãn Sinh lệnh bài này ta đương nhiên cũng nên trả lại cho ngươi.

Thẩm Phán vương ngây ngẩn cả người.

Phải biết vừa rồi hắn lấy ra ba tấm Vãn Sinh lệnh bài là để thăm dò Diệp Hạo đến đây có phải là vì Vãn Sinh lệnh bài trên người hắn không?

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại trả tấm Vãn Sinh lệnh bài mà hắn đã lấy trước đó ra cho mình?

Thẩm Phán vương không biết Diệp Hạo có phải dùng chiêu dục cầm cố túng hay không?

Hơi chút trầm ngâm, Thẩm Phán vương thu tấm Vãn Sinh lệnh bài kia lại rồi nói.

- Nếu Tinh Hà huynh đã nói như vậy, ta cũng sẽ không khách khí.

Lúc cất bốn tấm Vãn Sinh lệnh bài, Thẩm Phán vương vẫn luôn chăm chú nhìn thái độ của Diệp Hạo, khi hắn phát hiện thái độ của Diệp Hạo không có một chút biến hoá, trong lòng hắn càng nghi ngờ.

Chẳng lẽ mình đoán sai?

- Vừa rồi không cẩn thận đả thương Lục huynh, thứ này coi như bồi tội, mong Lục huynh vui vẻ nhận.

Khiến Thẩm Phán vương không ngờ rằng Diệp Hạo lại đưa cho Thẩm Phán vương một hộp gấm.

Thẩm Phán vương mở hộ gấp ra, hắn phát hiện bên trong hộp gấm có càn khôn, ngay lập tức cả căn phòng tràn ngập khí tức Địa chi căn.

- Địa chi căn?

Thẩm Phán vương giật mình.

Địa chi căn trân quý cỡ nào, Thẩm Phán vương làm sao có thể không biết.

Đáng tiếc là mạch của hắn lại không đạt được.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo lại đưa cho hắn một nhánh Địa chi căn?

- Đúng vậy, ta cảm thấy có lẽ Lục huynh sẽ cần.

Diệp Hạo chân thành tha thiết nói.

Lục Phán nhìn chằm chằm Diệp Hạo một hồ rồi mới nói.

- Tinh Hà huynh, ngươi cũng biết quan hệ giữa cửu vực và Địa Phủ ta rồi đấy.

- Ta chỉ nghe nói rất phức tạp, nhưng cụ thể là thế nào ta lại không biết.

Diệp Hạo khe khẽ lắc đầu.

- Vậy để ta nói cho ngươi, giữa Địa Phủ và cửu vực có quan hệ thù địch

Lục Phán chậm rãi nói.

Con mắt Diệp Hạo hơi co rụt lại.

- Hiện tại Tinh Hà huynh ngươi còn muốn đưa Địa chi căn cho ta không?

Con mắt Lục Phán nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo nói.

- Tài nguyên đã đưa ra ngoài, nào có thể thu lại chứ?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút, ngay sau đó bật cười lớn nói.

- Tốt.

Lục Phán cười to nói.

- Người bạn như ngươi, Lục Phán ta nhận.

Nói xong Lục Phán vươn bàn tay ra.

Diệp Hạo dừng một chút rồi cũng vươn tay ra bắt tay với Lục Phán.

- Huynh đệ.

Lục Phán cười nói.

- Huynh đệ.

Diệp Hạo cười nói.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển đứng ở đằng xa nhìn thấy một màn này, sâu trong đáy mắt hắn lộ ra một tia lo lắng.

Cho tới bây giờ hắn đều không nghĩ Diệp Hạo là người tốt.

Hắn luôn cảm thấy Diệp Hạo đang gài bẫy chủ nhân mình.

Nhưng lúc này hắn cũng không thể nói được gì.

Sau đó Lục Phán và Diệp Hạo cùng tán gẫu một hồi.

Lục Phán kể rất nhiều bí mật của Địa Phủ.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Hạo và Lục Phán đều uống say mèm.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển ôm Lục Phán đặt ở trong phòng rồi ngồi xuống trước cửa để bảo vệ.

Một ngày sau Lục Phán mới từ từ tỉnh lại.

- Ta ngủ bao lâu rồi?

Lục Phán bóp bóp trán nói.

Rượu mà Diệp Hạo lấy ra thực sự quá mạnh, cho dù lấy tu vi của Lục Phán cũng có chút chịu không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận