Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3123: Gặp Lại Cố Nhân.

Tiểu nữ hài nhìn có vẻ hiền lành, hồn nhiên ngây thơ vì sao lại đột nhiên xuất thủ?

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Trong thời khắc sinh mệnh kết thúc, hắn hấp hối hỏi.

Ngay lập tức tiểu nữ hài kia biến ảo thành nữ tử quyến rũ.

Chỉ mỗi một cái nhăn mày hay nụ cười đều như đang gảy vào trái tim.

Kiều mị từ trong xương.

Thanh niên kia kinh ngạc nhìn nữ tử đang gần trong gang tấc, tựa hồ quên mất mình đang trong thời khắc hấp hối.

Mà lúc này trong mắt nữ tử kia loé lên vòng đỏ, tia lý trí trong mắt thanh niên kia lập tức tan rã.

- Mở tiểu thế giới của ngươi ra.

Nam tử kia không chút do dự liền mở tiểu thế giới của bản thân ra.

Nữ hài kia vung tay lên, mấy ngàn tu sĩ liền tiến vào bên trong tiểu thế giới của nam tử kia.

Bọn họ mặc trang phục hắn sắc, giống như cá diếc qua sông mà quét sạch toàn bộ tiểu thế giới của thanh niên kia.

Cùng lúc đó nữ tử kia cũng đang tra xét túi càn khôn của nam tử kia.

- Nghèo kiết xác.

Nữ tử kia nhìn một hồi rồi bất mãn nói.

Nàng đi theo tên này là bởi vì nàng nghĩ hắn sẽ có lượng lớn tài nguyên, nhưng thực tế tài nguyên trên người hắn còn chả nhiều bằng nàng.

Vài phút sau, mấy ngàn thân ảnh giao tài nguyên đã cướp đoạt được cho nữ tử kia rồi trở lại trong tiểu thế giới của nàng.

Nữ tử kia lại khôi phục bộ dáng trước đó.

Khi nàng chuẩn bị rời khỏi nơi này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên phía sau nàng.

Lông tơ toàn thân nữ tử kia dựng đứng lên.

Nhưng khi nàng nhìn rõ đó là ai, trên mặt nàng tràn ngập thần sắc không thể tin được.

- Là ngươi?

- Là ta.

Diệp Hạo phức tạp nhìn nữ tử trước mắt.

Nữ tử kia tự giễu.

- Việc ta làm, ngươi đều thấy hết?

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Có cảm tưởng gì?

Nữ tử kia nhìn Diệp Hạo nói.

- Thủ đoạn lão luyện, không phải mới làm lần một lần hai,

Diệp Hạo trầm ngâm chốc lát mới lên tiếng.

- Có phải ngươi rất khinh thường không?

Diệp Hạo lắc đầu.

- Ta còn từng làm việc khó có thể chấp nhận hơn cả ngươi.

Nữ tử kia lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

- Ngươi dù gì cũng là Tông chủ Viêm Hoàng tông, những việc bẩn thỉu như vậy cũng đến phiên ngươi làm?

Bất kỳ một tông môn nào đều có công việc bẩn thỉu.

Đây là chuyện bình thường.

Nhưng trong lòng nàng, Diệp Hạo không thể tự mình làm mấy việc như thế được.

- Viêm Hoàng tông thừa nhận còn hơn ngươi tưởng tượng đấy.

- Nhưng Viêm Hoàng tông các ngươi lại

- thế nhưng Viêm Hoàng tông các ngươi cũng phong quang hết sức a? Vô luận là Quá Khứ cảnh hay là Tương Lai cảnh, cho dù là Kim Thế cảnh tồn tại đều có. Nói xong nữ tử kia trên mặt lộ ra nồng nặc đắng chát. - Mà ta cố gắng cho tới bây giờ, lại ngay cả cừu nhân giết phụ thân đều giết không được.

-

- Hiện tại Tà Thần đã không còn là đối thủ của ngươi nữa.

Diệp Hạo liếc mắt liền nhìn ra tu vi của nữ tử trước mắt đạt đến Cấm Kỵ cảnh trung kỳ.

Mà Tà Thần nhờ ba mươi hai ngọn Tị Kiếp hoả mới đặt chân đến Cấm Kỵ cảnh.

Bởi vậy thành tựu cả đời này của Tà Thần chỉ có thể dừng chân ở Cấm Kỵ cảnh sơ kỳ.

- Tà Thần không phải là đối thủ của ta, thế nhưng vượn già kia lai đặt chân đến Siêu Thoát cảnh.

- Vượn già?

Diệp Hạo không khỏi nhớ đến vượn già của Đệ Nhất Danh Sơn.

- Ở trong mắt ngươi Quá Khứ cảnh thực sự không là gì, Viêm Hoàng tông ngươi tuỳ tiện phái ra một cao thủ cũng đủ đế huỷ diệt Đệ Nhất Danh Sơn.

- Trầm Diệu Hương, ngươi không cần thiết phải nói móc ta như vậy.

Lúc này Diệp Hạo nói thẳng ra thân phận của đối phương.

Trầm Diệu Hương.

Thiếu tông chủ Khô Lâu tổ chức.

- Bây giờ ngươi chuẩn bị đối phó với ta?

Trầm Diệu Hương nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi cảm thấy ta nên đối phó với ngươi như thế nào đây?

Diệp Hạo khẽ thở dài.

Tại sao hai bên lại đi đến tình trạng ngày hôm nay?

- Không phải Tà Thần là bằng hữu của ngươi sao? Ngươi biết ta sẽ đối phó với Tà Thần, chẳng lẽ ngươi không nên ra tay trước?

- Ngươi cũng là bằng hữu của ta.

- Ha ha.

Diệp Hạo yên lặng một hồi.

- Ngươi làm chuyện này quá nguy hiểm, rất dễ sẽ khiến mình bị dính vào.

- Ngươi cảm thấy nam nhân nào bỏ được thân thể của ta?

Trầm Diệu Hương ha ha cười nói.

- Cùng lắm thì thi triển toàn bộ thủ đoạn là được.

- Trầm Diệu Hương.

Chẳng biết tại sao trong lòng Diệp Hạo lại tức giận.

- Thế nào?

Trong đôi mắt đẹp của Trầm Diệu Hương loé lên hàng vạn tia sáng nói.

Diệp Hạo đưa cho Trầm Diệu Hương một tấm pháp chỉ.

- Ngươi mang theo tấm pháp chỉ này, nếu gặp phải nguy hiểm thì xé rách nó.

- Tấm pháp chỉ này bộc phát ra uy lực cỡ nào?

- Quá Khứ cảnh đỉnh phong.

- Quá Khứ cảnh đỉnh phong?

Ánh mắt Trầm Diệu Hương lập tức phát sáng lên.

- Ngươi không sợ ta lấy tấm pháp chỉ này tìm tới Đệ Nhất Danh Sơn sao?

- Toàn bộ Thần vực đều nằm trong giám sát của Viêm Hoàng tông.

Diệp Hao nhẹ nhàng nói.

- Cho nên ngươi đang khuyên ta không được động vào Đệ Nhất Danh Sơn?

Trần Diệu Hương nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Khô Lâu tổ chức, luận tội đáng chém.

Yên lặng một hồi Diệp Hạo mở miệng nói.

- Sát nghiệp của Đệ Nhất Danh Sơn cũng không ít hơn Khô Lâu tổ chức đâu.

Trầm Diệu Hương bị Diệp Hạo kích thích, nàng gào thét thẳng mặt Diệp Hạo.

- Ta đi đây.

Diệp Hạo nhìn Khô Lâu tổ chức thật sâu rồi nói.

- Diệp Hạo.

Mắt thấy Diệp Hạo muốn rời khỏi, Trầm Diệu Hương gọi hắn lại.

- Có chuyện gì?

Diệp Hạo hỏi.

- Thân thể ta vẫn còn sạch sẽ, nếu ngươi muốn, cho ngươi.

Trầm Diệu Hương nhẹ nhàng nói.

- Nhưng tương lai còn có thể sạch sẽ hay không, ta cũng không biết.

- Bảo vệ tốt bản thân.

Diệp Hạo vẫn từ chối.

Đợi đến khi Diệp Hạo rời khỏi, trên mặt Trầm Diệu Hương tràn ngập nước mắt.

- Ngươi ghét bỏ ta sao?

Trầm Diệu Hương lẩm bẩm nói.

Trầm Diệu Hương biết mình xinh đẹp, thế nhưng nàng cũng biết thế gian này nữ tử xinh đẹp hơn nàng có rất nhiều.

Tầm mắt bây giờ của Diệp Hạo đã không còn như năm đó.

...

Tâm tình Diệp Hạo không hề tốt.

Hắn đi tới bên cạch một dòng suối nhỏ rồi lấy ra rượu có nồng độ mạnh nhất.

Hắn uống xong một bình liền cũng té xỉu.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một loan giá xa hoa đi tới bên dòng suối nhỏ.

Một thiếu nữ đẹp như tranh vẽ vén rèm đi ra.

Nàng đi tới bờ sông, lẳng lặng nhìn về phía trước.

- Tiểu thư, nơi xa có một thanh niên say rượu.

Lúc này một thị nữ nhẹ nhàng nói.

- Thanh niên say rượu?

Thiếu nữ đẹp như tranh vẽ kinh ngạc nói.

Phải biết nơi này gần Tứ Phương học viện.

Là nơi có rất nhiều thiên kiêu hội tụ, kì thực rất không an toàn.

Nàng đi tới bên người Diệp Hạo liền ngửi được mùi rượu nồng nặc.

- Bách Hợp, ngươi đưa hắn vào trong loan giá của ta đi.

- Tiểu thư, thân phận ngươi cao quý, loan giá ngươi sao có thể để một nam tử…

Thị nữ kia vừa nói đến đây đã bị thị nữ kia đánh gãy.

- Kêu ngươi đi thì ngươi đi đi, nói nhảm nhiều như vậy?

Lúc này thị nữ kia mới ôm Diệp Hạo vào trong loan giá.

Hai vị này không biết rằng trong bóng có một bóng người yên lặng nhìn tất cả.

Diệp Hạo thân là Tông chủ Viêm Hoàng tông, bên người làm sao lại không có người bảo vệ được.

Mà người bảo vệ này chính là một chiến khôi Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Hai thiếu nữ này không có ý xấu thì cũng thôi đi, nếu thật sự có ý xấu, hắn chắc chắn sẽ xuất thủ.

Sắp xếp cho Diệp Hạo xong xuôi, thị nữ kia mới đi tới bên người thiếu nữ.

- Tiểu thư, ngươi thật sự muốn giả cho Dương công tử?

Bạn cần đăng nhập để bình luận