Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3128: Hết Lần Này Tới Lần Khác Gặp Được Ngươi.

Lông tơ cả người Kim Vân đều dựng đứng lên.

Ngay lập tức hẳn cảm nhận được thứ gì đó, hắn nhìn về phía vạn cổ thương khung.

Dòng sông vận mệnh vẫn đang tiếp tục chảy, mà phía trên dòng sông đó là những thân ảnh có khí tức bàng bạc nhìn xuống tu sĩ đang tranh đoạt phía dưới, một bóng người trong đó có cả Kim Vân

Phía trước Kim Vân là đại đạo kim sắc, mà phía sau hắn là thâm uyên tĩnh mịch.

Mà ngay thời khắc này sắc mặt hắn tái mét, một bóng người cầm trong tay chiến mâu đánh tới.

- Ngươi là ai?

Kim Vân nghiêm nghị nói.

- Ta giết ngươi từ tương lai.

Thân ảnh kia nói xong, chiến mâu trong tay loé ra tia sáng khủng bố ngay ca nhật nguyệt cũng bị lu mờ.

Kim Vân vội vàng ngăn cản.

Nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong chiến mâu thực sự quá lớn.

Hắn nhanh chong lui lại phía sau.

Đợi đến khi ngừng lại, hắn không ngừng phun ra máu tươi.

- Chờ đã.

Nhìn thấy đối phương còn đang định giết mình, Kim vân vội vàng hô.

- Giữa chúng ta có thù hận gì?

Thân ảnh kia cười như không cười mà nhìn hắn nói.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Ngay lập tức Kim Vẫn đã hiểu ra.

- Bồi thường dựa theo ước định trước đó.

Kim Vân trầm ngâm một chút rồi bất đắc dĩ nói.

Đối phương chắc chắn là một tên máu lạnh.

Nói xong liền xuất thủ.

Không chần chờ chút nào.

Trong hiện thực miệng Kim Vân cũng phun máu tươi.

- Mọi chuyện gì cứ từ từ thương lượng.

Kim Vân đè nén nói.

- Ta còn tưởng ngươi không muốn cho chứ?

Diệp Hạo bày ra bộ dáng sao ngươi không nói sớm.

Kim Vân còn có thể nói cái gì?

- Mười ngàn vạn.

Khi thanh toán xong Hoàng thạch, Kim Vân có cảm giác muốn trào cả máu.

Phải biết cả gia tộc hắn cũng chỉ có hai mươi tám ngàn vạn Hoàng thạch mà thôi.

Thoáng một chút đã hao tổn hơn một phần ba.

Đợi đến khi Kim Vân và Kim Kha rời khỏi, Diệp Hạo mới nhìn qua chiến sủng vừa mới mua được.

Một đầu khổng tước ngũ thải.

Tiểu khổng tướng nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo.

- Ngươi sẽ ký kết kế ước chiến sủng với ta sao?

Diệp Hạo khe khẽ lắc đầu.

- Vì sao?

Tiểu khổng tước không hiểu hỏi.

- Bởi vì ngươi ký kết khế ước chiến sủng với ta, ta không có một chút trợ giúp gì.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sức chiến đấu của Diệp Hạo đáng sợ cỡ nào?

Đầu khổng tước này sao có thể so sánh được.

- Nếu hiện tại ngươi không muốn ký kết khế ước chiến sủng với ta, tương lai ngươi nhất định sẽ hối hận.

Tiểu khổng tước kiêu ngạo nói.

- Sao lại phải hối hận chứ?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi có ký với ta không?

Tròng mắt tiểu khổng tước đảo một vòng rồi nói.

- Không ký.

Diệp Hạo quả quyết nói.

Ký kết khế ước chiến sủng với hắn?

Nói đùa cái gì?

Đừng nói đầu tiểu khổng tước này, cho dù là tiểu viêm đang ngủ say cũng không có tư cách.

- Hừ, ngươi sẽ phải hối hận.

Tiểu khổng tước liếc Diệp Hạo một cái.

- Chúng ta phải thoả thuận trước, sau này ngươi không được ép ta ký kết khế ước chiến sủng với ngươi.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

Khi Diệp Hạo nói xong, tướng mạo của tiểu khổng tước liền xảy ra biến hoá.

Trong nháy mắt nàng hoá thành một đầu ngũ thải thần long.

Không sai.

Thần long.

- Ngươi đây là... ?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Trong cơ thể ta ẩn chứa huyết mạch Long tộc và Khổng Tước tộc, trước đó ta vẫn luôn dùng huyết mạch của mẫu thân ta, nhưng dù sao huyết mạch của mẫu thân ta vẫn kém xa phụ thân ta.

Tiểu khổng tước đắc ý nói.

- Hiện tại không biết ngươi có hối hận không đây?

Diệp Hạo nhìn một hồi gật đầu nói.

- Huyết mạch của phụ thân ngươi tương lai đặt chân đến Tương Lai cảnh đỉnh phong cũng không có bất kỳ vấn đề gì, còn ngươi nhờ có hai loại huyết mạch hỗ trợ lẫn nhau, tương lai nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra ngươi có thể đặt chân đến Kim Thế cảnh sơ kỳ.

Lời nói của Diệp Hạo khiến toàn bộ tu sĩ ở đây đều chấn động.

Chiến sủng Kim Thế cảnh sơ kỳ?

Giá trị của nó đã không thể nào đánh giá được nữa.

Tròng mắt của lão bản cũng đỏ rực.

- Làm sao? Ngươi muốn đổi ý?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn lão bản nói.

Lão bản bị Diệp Hạo nhìn chằm chằm, không khỏi rùng mình một cái.

Vừa rồi cao thủ sau lưng Diệp Hao từ vận mệnh trường hà xuất thủ đánh trọng thương Kim Vân hắn cũng đã nhận ra.

- Không dám.

Lão bản cụp mi xuống nói.

Thế nhưng trong nháy mắt hắn lại loé lên tia oán độc.

Phải biết giá trị của chiến sủng Kim Thế cảnh sơ kỳ không chỉ gấp mười lần chiến sủng Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Mà bây giờ hắn lại lấy cái giá Tương Lai cảnh trung kỳ để bán ra.

Hắn có thể chấp nhận được sao?

Nhưng địa thế còn mạnh hơn người, vả lại nơi này đều là thiên kiêu, hắn cũng không tiện quỵt nợ.

- Chúng ta đi thôi.

Nam Cầm lại nhận ra điểm khác thường, nàng kéo tay Diệp Hạo.

Mà Diệp Hạo cũng thuận tay nắm lấy bàn tay của nàng.

- Bây giờ chúng ta nhanh đi Tứ Phương học viện.

Sau khi đi ra khỏi cửa hàng chiến sủng, Nam Cầm trầm giọng nói.

- Vội vã như vậy làm gì?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi không nên nói ra tiềm năng của tiểu khổng tước.

Nam Cầm nìhn thoáng qua tiểu khổng tước đang tự vuốt vuốt lông của mình nói.

- Tiền năng của nó thực sự quá lớn, Kim Thế cảnh sơ kỳ đó, ngươi nghĩ lão bản kia sẽ từ bỏ ý đồ sao?

- Ta nghĩ hắn không có cái gan giết ta.

Nhìn Diệp Hạo hồn nhiên không nhận ra được nguy hiểm, Nam Cầm cũng thấy gấp gáp.

- Chiến sủng Kim Thế cảnh sơ kỳ, ngay cả ta đều đỏ mắt đấy.

- Vậy cho ngươi.

Diệp Hạo thuận miệng nói.

- Ngươi cho ta con tiểu khổng tước này, ngươi muốn ta chết sớm sao?

Nam Cầm hỏi ngược lại Diệp Hạo.

Diệp Hạo khẽ giật mình, ngay sau đó liền hiểu ý của Nam Cầm.

- Có ta ở đây, ai dám tổn thương ngươi?

Diệp Hạo có chút bá đạo nói.

- Ta cảm thấy ngươi nên giải quyết tốt vấn đề của ngươi đi.

Nam Cầm tức giận nói.

- Ta có vấn đề gì?

- Lão bản kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ta dù gì cũng là thiên kiêu nằm trong hai trăm hạng đứng đầu, ta cảm thấy lão bản kia không dám đối phó với ta.

- Nếu ngươi nằm trong một trăm hạng đứng đầu, lão bản khẳng định sẽ không dám đối phó vưới ngươi, vấn đề là ngươi không phải.

Nam Cầm nhẹ nhàng nói.

- Chuyện này không cần suy nghĩ nhiều làm gì, đi thôi.

- Đi đâu?

- Nhà ngươi.

- Đi nhà ta làm cái gì?

- Cầu hôn.

Diệp Hạo nói xong liền đánh giá Nam Cầm nói.

Nam Cầm chính là mỹ nữ khó gặp,

Nếu đã gặp được, vậy chứng minh đây chính là duyên.

Nam Cầm lảo đảo một cái.

- Có thể đừng làm bậy được không?

- Ai làm bậy với ngươi?

Diệp Hạo nghiêm trang nói.

- Ta rất nghiêm túc.

Nam Cầm nhìn ánh mắt Diệp Hạo yên lặng lại.

Sau một lúc vẫn lắc đầu một nói.

- Ta cũng chỉ có một chút tư sắc, không đủ lọt vào mắt xanh của ngươi. Công tử, ngươikhông cần phải nói giỡn với nô gia.

- Hiểu Hiểu, ngươi biết đường về nhà không?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Hiểu Hiểu nói.

- Biết rõ, biết rõ.

Hiểu Hiểu nói gấp.

So với Dương Chung, Hiểu Hiểu cảm thấy Diệp Hạo tốt hơn hắn gấp vạn lần.

- Vậy bây giờ dẫn đường đi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Tiểu thư.

Hiểu Hiểu lại cũng không dám tùy tiện đáp ứng, mà nhìn về phía Nam Cầm hỏi.

Nam Cầm ngưng trọng nhìn Diệp Hạo nói.

- Công tử, ngươi cũng biết chuyện này không thể đùa được.

- Ta biết.

Diệp Hạo gật đầu.

- Đến cùng thì ngươi coi trọng ta điểm nào?

Ngay sau đó Nam Cầm bất đắc dĩ nói.

Thật sự là do chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

- Ngươi xinh đẹp.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Giữa thiên địa này có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn ta.

- Nhưng hết lần này đến lần khác ta lại gặp được ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận