Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3130: Ăn Miếng Trả Miếng.

- Cảnh giác không tệ.

Một âm thanh hài hước vang lên giữa không trung, ngay sau đó một thanh niên mặc áo lam xé rách không gian xuất hiện ở đối diện Diệp Hạo.

Ngay khi nhìn thấy thanh niên áo lam này, con mắt Nam Cầm co rụt lại.

- Hắn là Chu Võ, Chu Tước nhất tộc.

Nam Cầm run rẩy nói.

- Chu Võ? Chưa từng nghe qua.

Khiến Nam Cầm không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói câu này.

Sắc mặt Chu Võ không khỏi trầm xuống.

- Ngươi sẽ phải trả giá đắt vì cái tính cuồng vọng này của mình.

Chu Võ nhìn Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Chu Võ xếp hạng thứ tám mươi tám trên Thiên Bảng.

Nam Cầm khổ sở nói.

Tám mươi tám đấy!

Vừa nghĩ tới xếp hạng của Chu Võ, trong lòng Nam Cầm liền tràn đầy tuyệt vọng.

- Tám mươi tám sa?

Diệp Hạo vuốt cằm nói.

- Ta còn tưởng rằng ngươi nằm trong mười vị trí đầu Thiên Bảng đấy.

- Đợi chút nữa ta sẽ đập nát từng khúc xương của ngươi.

Chu Võ nhe ra hàm răng sắc nói.

- Chu công tử, phu quân ta vừa mới uống rượu, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, ta thay hắn xin lỗi ngươi.

Lúc này Nam Cầm đứng dậy.

Ánh mắt Chu Võ lúc này mới rơi vào trên người Nam Cầm.

Sau một khắc trong mắt hắn lộ ra thần sắc hứng thú.

- Ngươi là thê tử của hắn?

Nam Cầm khẽ gật đầu một cái.

- Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, miễn là ngươi hầu hạ ta tốt, ta sẽ tha cho hắn một mạng.

Chu Võ cười như không cười nhìn Nam Cầm.

Nam Cầm cắn môi một cái rồi nhìn Chu Võ nói.

- Ta không thể phản bội trượng phu của ta.

- Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn trượng phu ngươi chết?

- Ta sẽ chết chung với hắn.

Nam Cầm nghiêm mặt nói.

Nghe đến đây ánh mắt Chu Võ lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ngươi chắc chứ?

- Ta chắc chắn.

- Nhưng ngươi có nghĩ đến việc ta sẽ trả thù gia tộc ngươi?

- Ta không thể quản được nhiều chuyện như thế.

Nói xong câu này, thân thể Nam Cầm run lên.

Diệp Hạo đưa tay đỡ Nam Cầm.

- Ta chưa tệ đến mức phải để nữ nhân của mình chắn sóng phía trước.

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Nam Cầm nói.

Từ trong mắt Diệp Hạo, Nam Cầm nhìn thấy một sự kiên định tự tin tuyệt đối.

Nhưng ngay sau đó Nam Cầm lại lắc đầu.

- Vô dụng, ngươi không phải là đối thủ của hắn.

Diệp Hạo cười cười rồi nhìn về phía cách đó không xa nói.

- Lão bản, ngươi muốn đứng đó xem kịch đến lúc nào?

Nghe vậy lão bản cửa hàng chiến sủng đi ra khỏi bóng tối.

- Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này, ta nghĩ ngươi hiểu.

Lão bản nhìn Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Đáng tiếc rằng ngươi vì muốn khoe khoang trước mặt nữ nhân mà đi tới bước này.

- Nhưng ngươi có biết dám gài bẫy một thiên kiêu nằm trong hai trăm hạng đầu sẽ dẫn đến kết quả gì không?

- Tương lai ngươi có đặt chân đến Tương Lai cảnh đỉnh phong hay không còn chưa chắc chắn, lùi một bước dù người đặt chân đến Tương Lai cảnh đỉnh phong thì đã thế nào? Ta không đánh lại ngươi, chẳng lẽ ta còn không thể trốn sao?

Lão bản ha hả cười nói.

- Vả lại trong lúc đó ai có thể chắc ta có tiến thêm một bước hay không?

Khi quyết định ra tay với Diệp Hạo, lão bản đã tính rất kỹ.

- Còn nhớ vừa rồi ta nói đưa ngươi sính lễ không?

Khiến Nam Cầm không ngờ rằng lúc này mà Diệp Hạo lại quan tâm vấn đề này.

- Nhớ.

Nam Cầm không hiểu vì sao lúc này Diệp Hạo lại hỏi cái này, nhưng nàng vẫn khẽ gật đầu một cái nói.

- Hiện tại ta đưa sính lễ cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong liền đưa cho Nam Cầm một hộp gấm.

Nam Cầm nghi hoặc.

- Mở ra nhìn đi.

- Ngay bây giờ?

Nam Cầm mịt mờ nhìn thoáng qua Chu Võ và lão bản kia.

- Không sai, mở ra ngay tại đây.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Nam Cầm suy nghĩ một chút rồi mở hộp gấm ra.

Một trái hắc sắc tràn ngập hào quang màu đen nằm lẳng lặng bên trong khiến không gian xung quanh cũng phải tối xuống.

- Thiên Đô quả.

Lão bản lên tiếng kinh hô nói.

- Cái gì? Thiên Đô quả xếp thứ mười một?

Ánh mắt Nam Cầm lộ ra thần sắc không thể tin được.

Mà lúc này Chu Võ lại không nói gì mà lập tức xoay người rời khỏi.

- Ta đã cho ngươi đi chưa?

Âm thanh Diệp Hạo hoá thành một đạo kinh lôi nổ vang trong thức hải Chu Võ.

Chu Võ chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối đen, thân thể hắn kịch liệt lắc lư.

Sau một lúc Chu Võ mới xoay người qua, hắn chỉ vào lão bản cách đó không xa nói.

- Là hắn mê hoặc ta?

- Ai mê hoặc ngươi?

Lão bản hét lớn.

- Ta cũng chỉ mới cung cấp tin tức cho ngươi, còn ngươi nhịn không được mà vội vã chạy đến đây.

- Nếu ngươi không nói cho ta tin tức này, ngươi cảm thấy ta sẽ sinh ra lòng mơ ước sao?

Chu Võ đỏ cả mặt nói.

Chu Võ sợ!

Diệp Hạo lấy Thiên Đô quả xếp thứ mười một làm sính lễ cho Nam Cầm.

Điều này nói rõ cái gì?

Chu Võ rất rõ ràng.

Bối cảnh của Diệp Hạo vượt xa bản thân tưởng tượng.

Nam Cầm cũng có chút choáng váng.

- Xảy ra chuyện gì?

- Tiểu thư, ta nghe nói chỉ có thiên kiêu xếp hạng trên hai mươi ba mới có tư cánh phục dụng Thiên Đô quả.

Hiểu Hiểu giật giật ống tay áo của Nam Cầm.

Nam Cầm lập tức hiểu ra.

Thiên Đô quả trân quý biết bao? Những đại tộc kia còn không thể lấy được, Diệp Hạo dựa vào cái gì mà có?

Không những thế hắn còn lấy ra làm sính lễ đưa cho nàng?

Ai có khí phách được như hắn?

Trừ phi đối phương nằm trong mười vị trí đầu Thiên Bảng.

Không sai!

Mười vị trí đầu.

Nghĩ tới đây Nam Cầm cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Phu quân của mình không ngờ là thiên kiêu nằm trong mười vị trí đầu Thiên Bảng.

Tin tức này khiến nàng bị kinh hãi toàn tập.

- Chu Võ, ngươi có thê tử không?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Chu Võ nói.

- Ta có.

Chu Võ có thể nói không có sao?

Toàn bộ Tứ Phương vực người nào không biết Chu Võ cưới tiểu công chúa Lam Ngọc tộc.

Chuyện này chống chế cũng vô dụng thôi.

- Kêu thê tử ngươi đến hầu hạ ta, phục vụ ta hài lòng, a sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không ta đập vỡ từng đốt xương của ngươi.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Chu Võ sững sờ một chút.

Lời này có hơi quen.

Chờ chút...

Đây không phải là những lời mà hắn vừa rồi mới nói với Diệp Hạo sao?

- Có thể đổi được hay không?

Chu Võ bất đắc dĩ nói.

- Có thể, ta diệt toàn tộc ngươi.

Lời nói của Diệp Hạo khiến trái tim của Chu Võ phải chậm một nhịp.

Đây con mẹ nó còn không bằng lựa chọn thứ nhất.

- Không có lựa chọn nào khác sao?

Chu Võ vừa nói đến đây liền nghe được tiếng hừ lạnh của Diệp Hạo.

Chu Võ chỉ cảm thấy linh hồn bị đâm mạnh một đao.

Chu Võ kêu lên thảm thiết, co quắp ngồi trên mặt đất.

Lão bản kia bất an nhìn Diệp Hạo.

- Chuyện hôm nay là do ta sai, ta nguyện ý lấy ra toàn bộ của cải khẩn cầu ngươi tha thứ.

Diệp Hạo nhìn lão bản kia một hồi nói.

- Giết ngươi xong toàn bộ gia sản của ngươi cũng sẽ là của ta.

- Có lẽ ta sẽ lấy ra được thứ mà ngươi hứng thú.

- Không cần.

Diệp Hạo nói xong liền bóp nát một lệnh bài.

Ngay khi hắn bóp nát lệnh bài, một bàn tay bỗng nhiên phá vỡ hư không đập về phía lão bản kia.

Bàn tay kia không thèm để ý đến không gian, cứ như vậy mà đập xuống.

Lão bản kia lập tức co quắp ngồi trên mặt đất.

Trên mặt của hắn nồng nặc vẻ kinh hoàng.

- Kim Thế cảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận