Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3133: Tới Cửa Cầu Hôn.

Nhân Ngư tộc!

Thực lực của gia tộc Nam Cầm cũng không tính là mạnh mẽ gì.

Thần niệm của Diệp Hạo khẽ động là đã có thể biết rõ ràng toàn bộ thực lực của Nhân Ngư tộc.

Người mạnh nhất Nhân Ngư tộc cũng chỉ là là một lão nhân ngư Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong mà thôi.

Nhưng khi Diệp Hoạ nhìn thấy cảnh tượng trong đại điện, khoé miệng hắn không nhịn được mà lộ ra một nụ cười ẩn ý.

- Nam Cầm, hình như phụ thân ngươi đang tìm cho ngươi một mối hôn sự đấy.

Sắc mặt Nam Cầm không khỏi biến, nàng khẩn trương nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta không biết chuyện này.

Sau khi ở cùng với Diệp Hạo một thời gian, Nam Cầm đã sinh ra lòng hảo cảm với Diệp Hạo.

Vả lại nàng đã đáp ứng làm thê tử của DIệp Hạo, như vậy nàng cũng không thể nào có quan hệ với nam tử khác được.

- Đi xem thử.

Diệp Hạo mỉm cười nói.

Trong đại điện!

Một thanh niên người mặc kiếm bào chỉ vào một cây san hô tử sắc bên cạnh nói.

- Nam thúc thúc, đây là trọng bảo của Kình Ngư tộc ta, Vọng Nguyệt san hô.

- Vọng Nguyệt san hô?

- Tương truyền khi tu hành để Vọng Nguyệt san hô ở một bên có thể tăng tốc độ tu hành.

- Đây là trọng bảo khó có được.

Trên mặt Nam Lý tràn ngập vẻ kích động.

- Vọng Nguyệt san hô? Kình công tử có lòng.

- Nam thúc thúc, ngoại trừ Vọng Nguyệt san hô này ra, ta còn chuẩn bị cho Nam Cầm một lễ vật.

Kình Truỵ nói xong, trong tay đồng thời xuất hiện một hộp gấm.

Khi hộp gấm được mở ra, bên trong là một viên trân trâu trắng sáng nằm bên trong.

Khác biệt là từ trên bề mặt trân châu lại lượn lờ một lớp vụ khí.

- Trân Thần châu.

- Xếp hạng thứ tám trăm hai mươi tư, Trân Thần châu?

- Nếu có một viên Chân Thần châu này sẽ có cơ hội tiến vào Thiên Bảng.

- Nếu là tài nguyên xếp hạng trên chín trăm có lẽ còn không có khả năng, nhưng một viên trân châu này chắc chắn có thể đặt chân đến chuẩn thiên kiêu.

- Một viên Trân Thần châu này nếu cho ta thì tốt biết mấy.

- Đừng có mơ tưởng, viên Trân Thần châu này là đưa cho Nam Cầm công chúa.

- Dựa vào đâu mà Nam Cầm lại tốt số như vậy chứ?

Phải biết Nam Cầm có không ít tỷ muội.

Lúc này trong lòng của các nàng tràn đầy ghen ghét.

- Nam thúc thúc, không biết hai phần sính lễ này ngươi hài lòng không?

Kình Trụy tự tin mười phần nhìn Nam Lý nói.

Nam Lý chuẩn bị muốn đáp ứng bỗng thân ảnh Nam Cầm xuất hiện ở cửa ra vào.

- Cuộc hôn nhân này, ta không đồng ý.

Toàn trường xôn xao!

Nam Lý không khỏi nhíu mày lại.

- Hỗn xược.

- Kình Trụy công tử, ngươi có thể rời khỏi.

Lúc này Nam Cầm nhìn về phía Kình Trụy nói.

Kình Trụy sầm mặt lại.

- Nam Cầm, mặt của ta không phải thích đánh là đánh như vậy đâu?

- Kình Trụy công tử, ngươi đừng tức giận.

Nam Lý vội vàng nói.

Trấn an Kình Truỵ một hồi, Nam Lý đi tới trước mặt Nam Cầm.

- Nam Cầm, Kình Trụy công tử coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.

- Lòng ta đã quyết.

Nam Cầm trầm giọng nói.

- Im miệng, lời ta nói ngươi không nghe thấy sao?

Sắc mặt Nam Lý đại biến nói.

Ở trước mặt Kình Truỵ mà dám nói lời như vậy, đây chẳng khác gì đánh thẳng mắt Kình Truỵ.

- Ta sẽ không gả cho Kình Trụy công tử.

Nam Cầm không thèm để ý, nàng nhìn về phía Diệp Hạo đang ở cửa nói.

- Ta đã lập lời thề, đời này không phải hắn thì không gả.

Xoát!

Ánh ắt toàn trường lập tức rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Ngươi lập tức rời khỏi Nhân Ngư nhất tộc cho ta.

Nam Lý chỉ Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Chỉ mỗi hai thứ sính lễ này đã khiến ngươi nhịn không nổi?

Diệp Hạo vừa nói vừa đi đến gần Vọng Nguyệt san hô cười híp mắt nói.

- Dừng tay, Vọng Nguyệt san hô trân quý biết bao, ngươi sờ hỏng, bản ngươi đi cũng không bồi thường nổi đâu.

Một vị trưởng lão Nhân Ngư tộc lớn tiếng trách cứ.

- Cầm nhi, mắt chó lão tộc trưởng Nhân Ngư tộc các ngươi quả thật biết coi thường người khác.

Diệp Hạo nói xong, hắn dùng một bàn tay vỗ tới Vọng Nguyệt san hô.

Bịch một tiếng, cây Vọng Nguyệt san hô kia lập tức hoá thành bột phấn.

Tu sĩ toàn trường ngoại trừ Nam Cầm và Hiểu Hiểu ra, tất cả mọi người đều chấn động.

Nam Cầm biết rõ thân phận của Diệp Hạo.

Nằm trong mười người đứng đầu Thiên Bảng.

ở trong mắt Diệp Hạo, Vọng Nguyệt san hô cũng không tính là cái gì.

- Ngươi làm cái gì vậy hả?

Nam Lý tái mét mắng.

Mà tất cả các trưởng lão Nhân Ngư tộc cũng vây quanh Diệp Hạo.

Trên mặt bọn họ tràn ngập sát ý dữ tợn.

Phải biết đối với Nhân Ngư mà nói, Vọng Nguyệt san hô rất quan trọng.

Nhưng bây giờ lại bị Diệp Hạo huỷ hoại.

- Các ngươi làm cái gì?

Nam Cầm lạnh lùng nói.

- Tiểu công chúa, ngươi tránh ra.

Một trưởng lão Nhân Ngư tộc chỉ Diệp Hạo nói.

- Hôm nay dù là ai tới đều không thể cứu được hắn đâu.

- Khẩu khí không nhỏ nhỉ.

Diệp Hạo nhìn vị trưởng lão kia nói.

- Có lẽ ngươi không biết Vọng Ngyệt san hô đại biểu cho cái gì.

Nam Lý lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta thực sự không biết Vọng Nguyệt san hô đại biểu cái gì?

Diệp Hạo cười một tiếng.

- Một cây Vọng Nguyệt san hô như vậy, giá thị trường đại khái cũng tầm ba trăm vạn.

Nam Lý nhìn Diệp Hạo nói.

- Nếu ngươi lấy ra được ba trăm vạn thì không nói, nhưng nếu ngươi lấy không ra ba trăm vạn…

- Không lấy ra được thì sa?

Diệp Hạo hài hước nhìn Nam Lý nói.

- Nếu không lấy ra được, vậy lấy mệnh ngươi ra mà đền.

Nam Lý vừa nói đến đây, sắc mặt Nam Cầm liền trắng bệch.

- Phụ thân, ngươi muốn toàn bộ Nhân Ngư tộc này bị huỷ diệt sao?

Nhìn thấy thái độ của Nam Cầm, Nam Lý cau mày nói.

- Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?

- Ngươi biết hắn là ai không?

Toàn thân Nam Cầm run rẩy nói.

- Chẳng cần biết hắn là ai, ở trước mặt lão tử đều là cặn bã.

Kình Trụy lãnh đạm nói.

- Ngươi biết Chu Võ không?

Ánh mắt Nam Cầm nhìn Kình Truỵ như đang nhìn một tên đã chết.

- Chu Võ? Đứng thứ tám mươi tám trên Thiên Bảng, toàn bộ Tứ Phương vực này ai mà không biết.

Kinh Trụy nói đến đây lại không hiểu mà nhìn Nam Cầm nói.

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Chu Võ đã từng quỳ ở trước mặt hắn cầu xin tha thứ.

Nam Cầm nói xong lại nhìn qua Diệp Hạo một cái.

Sắc mặt Kình Truỵ biến hoá.

- Trò đùa này không vui đâu.

- Chu Võ đã bị ta dùng đan lô luyện hoá.

Diệp Hạo nói xong, trong tay hắn liền xuất hiện một viên thần đan.

Từ trên viên thần đan tản ra chấn động khủng bố như vực sâu.

Cỗ hương thơm tuyệt thế kia khiến Kình Truỵ cũng thèm khát.

- Miễn là ngươi giao cho ta viên thần đan này, ta sẽ tha thứ cho sai lầm trước đó của ngươi.

Kình Trụy xoa xoa đôi bàn tay, ánh mắt tràn ngập nóng hổi nói.

Nhìn thấy bô dáng cửa Kình Truỵ, Nam Cầm thật sự không biết nên nói gì cho phải.

- Kình Trụy, ngươi cảm thấy ngươi so với Chu Võ thế nào?

- Ta đương nhiên còn kém rất rất xa Chu Võ.

Kình Trụy vừa rồi nói đến đây liền sợ đến mức cả người toát mồ hôi hột.

- Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi luyện hoá Chu Võ?

Khi hỏi câu này, thân thể Kình Truỵ thể hiện ra tư thái nghèo hèn.

Diệp Hạo chạm nhẹ vào thần đan.

Từ trong thần đan có một thân ảnh đi ra.

Ngoài Chu Vũ ra thì còn ai?

Nhưng lúc này Chu Võ biểu hiện đau đớn, toàn thân đều chảy máu tươi.

- Tàn hồn của Chu Võ.

Thấy một màn như vậy Kình Trụy hoàn toàn tin tưởng.

Hắn không khỏi lui lại.

- Chuyện này ta không liên quan gì hết.

Nói xong Kình Trụy liền muốn rời khỏi.

- Trước đó gia tộc của Chu Võ đã bị người của ta tiêu diệt.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Từ trước tới giờ ta đều là người có thù tất báo.

Kình Trụy không khỏi dừng bước, trong mắt hắn lộ ra vẻ giãy dụa.

Sau một lúc hắn nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi có biết ngươi gây ra đại hoạ gì không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận