Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3135: Lục Phán Đến.

- Hiện tại rất nhiều gia tộc đang đi săn vị cường giả thần bí kia.

Hoàn Vũ nói tiếp.

- Có tin tức của nàng không?

Trong lòng Diệp Hạo hơi động.

- Nghe nói vị cường giả kia đã bị truy đến Thái A sơn mạch.

- Thái A sơn mạch?

- Thái A sơn mạch rất quỷ dị, nơi đó có thứ rất nguy hiểm.

Hoàn Vũ trầm giọng nói.

- Rất nhiều cường giả tới đó đều không hiểu sao mà bị giết.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một cái.

- Ít ngày nữa ta cũng sẽ tiến về Thái A sơn mạch, không biết Tinh Hà huynh có muốn đi cùng không?

Hoàn Vũ chủ động mời nói.

- Được.

Diệp Hạo ra vẻ trầm ngâm một hồi rồi gật đầu.

Nửa canh giờ sau Nam Cầm cùng Hiểu Hiểu đi tới gần chiến xa.

- Đạo huynh, chờ đến lúc ta đến Tứ Phương học viện, chúng ta lại ôn chuyện.

Diệp Hạo nói xong cũng đứng lên.

- Ở Tứ Phương học viện ta sẽ chuẩn bị rượu ngon chờ đạo huynh.

Hoàn Vũ vừa cười vừa nói.

Đợi đến khi Hoàn Vũ rời khỏi, Diệp Hạo mới triệu hoán ra chiến hạm của mình.

- Đã thu dọn xong?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Đều đã xong.

Nam Cầm gật đầu một cái.

- Đi theo ta, ủy khuất sao?

Nam Cầm giật nảy mình, sắc mặt có chút trắng bệch.

- Ngươi không cần ta nữa sao?

- Ngươi phải biết lần này ngươi đi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc ngươi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Chỉ cần đi theo ngươi, vô luận đi nơi nào, ta đều không để ý.

Nam Cầm nghiêm mặt nói.

- Vậy đi thôi.

Diệp Hạo nói xong liền nắm tay Nam Cầm.

Tộc nhân Nhân Ngư tộc nhìn chiến hạm rời khỏi, trên mặt tràn ngập hối tiếc.

- Hi vọng quật khởi của Nhân Ngư tộc chúng ta cứ như vậy mà đi mất.

- Ta rất muốn biết vị kia rốt cuộc là ai?

- Nhân tộc thể khiến Hoàn Vũ coi trọng như vậy, ngoại trừ Tinh Hà Cửu Cung vực ra, ngươi còn nghĩ là ai?

- Tinh Hà? Đệ nhất Thiên Bảng?

- Ngoài hắn ra thì còn ai? Phải biết ngừoi đứng thứ nhất Thiên Bảng cách xa người đứng thứ hai, có nghĩa là người đứng đầu Thiên Bảng vốn xem thường người đứng thứ hai, có thể khiến Hoàn Vũ hạ mình như vậy ngoại trừ Tinh Hà ra thì còn người nào?

- Đệ nhất Thiên Bảng, cho dù người ta để lọt một chút cũng đủ để Nhân Ngư tộc chúng ta quật khởi.

- Đáng tiếc rằng sau này Nhân Ngư tộc chúng ta không được hưởng thụ vinh dự này.

- Chuyện này chúng ta có công khai không?

- Trừ phi ngươi muốn Nhân Ngư tộc bị huỷ diệt, ngươi thật sự cho rằng Tinh hà sẽ lấy Nam Cầm sao? Chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, Nam Cầm nhiều nhất chỉ làm một cơ thiếp mà thôi.

...

- Tinh Hà.

Nam Cầm khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.

Thật ra trước đó Nam Cầm cũng đã đoán được phần nào.

Như sau khi được chứng thực, trong lòng nàng vẫn tràn đầy rung động.

Bất kể như thế nào nàng cũng không ngờ rằng mình gặp được Tinh Hà.

Phải biết trước đó Nam Cầm cũng mơ ước đến người mạnh mẽ như vậy.

- Không ngờ công tử lại là Tinh Hà? Trời ạ! Ta muốn choáng.

Hiểu Hiểu trừng lớn hai mắt nói.

- Ta cảm thấy chuyện may mắn nhất đời này của ta chính là cứu ngươi ở bờ sông.

Nam Cầm cũng hóa thân trở thành fan cuồng.

Diệp Hạo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nam Cầm.

- Ngươi cũng nên biết tương lai có lẽ ta sẽ tử trận.

Nam Cầm kiên định nói.

- Phu quân nếu tử trận, ta tuyệt đối không sống một mình.

- Ngươi chết, ai báo thù cho ta?

- Đối thủ ngay cả phu quân còn không thể chiến thắng, dù ta có mạch gấp trăm lần cũng vô dụng, dứt khoát không bằng chết cùng phu quân.

Diệp Hạo than nhẹ một tiếng.

Mấy ngày sau chiến hạm xuất hiện ở Tứ Phương học viện.

Diệp Hạo mang theo Nam Cầm và Hiểu Hiểu đặt chân vào Tứ Phương học viện.

Diệp Hạo lập tức bái kiến viện trưởng Tứ Phương học viện.

Đây chính là quy củ.

Viện trưởng Tứ Phương học viện hàn huyên vài câu với Diệp Hạo rồi cũng không nói gì nữa.

Ngay sau đó hắn uyển chuyển biểu đạt muốn mượn đọc công pháp của Tứ Phương học viện.

Nhưng viện trưởng Tứ Phương học viện lại từ chối.

- Trên người của ngươi có dấu hiệu của Cửu Cung học viện.

Câu nói này khiến Diệp Hạo ý thức được giữa chín vực vẫn có cạnh tranh.

Đối với chuyện này Diệp Hạo cũng không có ý kiến gì, sau khi cáo từ viện trưởng Tứ Phương học viện xong, Diệp Hạo mới đi tới tiểu viện của Hoàn Vũ.

Thế nhưng còn chưa tới nơi, hắn đã nghe thấy một âm thanh lạnh như băng.

- Hoàn Vũ, cút ra đây.

Diệp Hạo lập tức ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là tiếng của Sinh Tử vương, Lục Phán sao?

Sao bây giờ hắn mới tới?

Sau một khắc toàn bộ Tứ Phương học viện đều oanh động.

Các thiên kiêu đồng loạt đi tới cổng.

Khi bọn hắn nhìn thấy Lục Phán đang cưỡi trên người Địa Phủ Tam Đầu Khuyển, ai ai cũng chấn động.

- Địa Tam Đầu Khuyển.

- Thực lực của Địa Phủ Tam Đầu Khuyển rất mạnh.

- Không biết ai đang ngồi trên lưng Địa Phủ Tam Đầu Khuyển?

- Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết vị này chắc chắn là đại lão.

- Ta biết vị này là rồi.

- Ai?

- Sinh Tử vương Địa Phủ, Lục Phán. Trước đó vài ngày đã xuất hiện ở Cửu Cung học viện, nhưng lại bị hai cao thủ của Cửu Cung học viện đánh bại.

- Nếu nói như vậy thì cũng không được coi là quá mạnh.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Trong đó, một người là Tinh Hà, về phần cao thủ còn lại, thực lực cũng không hề dưới Tinh Hà đâu, rất nhiều thiên kiêu đều suy đoán đó là đệ tử của viện trưởng Cửu Cung học viện.

- Tinh Hà có thể đánh bại Lục Phán, vậy Hoàn Vũ cũng có thể đánh bại.

- Đúng vậy, thực lực của Hoàn Vũ cũng không kém.

Khi thiên kiêu Tứ Phương vực đàm luận, thân hình Hoàn Vũ cũng xuất hiện ở trước sơn môn.

Hắn âm trầm nhìn Lục Phán nói.

- Lục Phán, ngươi muốn tự rước lấy nhục thêm một lần nữa sao?

- Cửu Cung học viện là ngoài ý muốn.

Lục Phán thản nhiên nói.

- Như vậy hôm nay Tứ Phương học viện cũng là một ngoại lệ.

Hoàn Vũ nói đến đây liền xuất thủ.

Ngay lập tức, xung quanh hắn xuất hiện thân ảnh bốn đại thần thú Chu Tước, Huyền Vũ.

Thiên địa oanh minh.

Giống như đại đạo đang rơi xuống.

Trong cơ thể Lục Phán tản ra chấn động kinh thiên động địa.

Hắn giơ tay lên vỗ tới phía Hoàn Vũ.

Một cối xay hắc bạch xuất hiện giữa bầu trời.

Cối xay chuyển động, chúng sinh tàn lụi.

Hoàn Vũ cảm thấy linh hồn của mình như bị hút ra phóng tới cối xay kia.

Hắn cưỡng ép ổn định linh hồn của mình.

Hét lớn một tiếng rồi phóng tới Lục Phán.

Hai bóng người không ngừng va chạm ở trong hư không.

Mỗi một lần va chạm đều khiến long trời lở đất.

Tu sĩ ở đây cho dù lui lại không ngừng nhưng vẫn cảm thấy thần hồn của mình bị khuấy đông không thôi.

- Phu quân, ngươi nói Hoàn Vũ có thể thắng không?

Nam Cầm đứng ở bên người Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Hoàn Vũ thất bại.

Diệp Hạo nhìn một hồi thản nhiên nói.

- Thất bại?

Nam Cầm cả kinh nói.

- Hoàn Vũ chính là đệ nhất Thiên Bảng đấy!

- Ta không biết Hoàn Vũ có át chủ bài hay không, nhưng hiện giờ Lục Phán còn chưa sử dụng thực lực chân chính.

Diệp Hạo vừa mới nói đến đây đã bị một thanh niên bên cạnh cắt ngang.

- Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?

- Ta chỉ nói ra những thứ ta nhìn thấy mà thôi.

Diệp Hạo liếc đối phương một cái nói.

- Hoàn Vũ là đệ nhất Thiên Bảng Tứ Phương vực ta, hắn không thể nào bại được.

Thanh niên kia lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi cứ tiếp tục nhìn là biết

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi có tin một khi ta lan truyền lời ngươi nói vừa rồi ra ngoài, cho dù ngươi có bối cảnh lớn thế nào cũng không thể tiếp tục ở Tứ Phương học viện nữa không?

Thanh niên kia âm trâm nói.

- Ngươi cảm thấy người khác sẽ tin tưởng ngươi sao?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Nhưng cảnh vừa rồi đã bị ta quay được,

Thanh niên kia vừa nói vừa giơ lưu ảnh thạch trong tay lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận